Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 482: Chỗ thông minh của Tô Việt
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt nói:“Ta suy đoán ý tứ của bệ hạ, chỉ sợ sẽ để Mạt Mạt gả cho thái......”Không đợi hắn nói xong, hắn rùng mình một cái, chỉ cảm thấy bên cạnh Tĩnh thiếu gia cả người lạnh băng, giống như bản thân vừa mơi rớt xuống hầm băng vậy.Tô Việt vội nói:“Đừng hiểu lầm. Ta muốn nói không phải là tam điện hạ, mà...... người mà Bệ hạ cuối cùng sẽ làm cho người đó yên vị trên ngai vàng.”Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng,“Cho dù như thế thì sao? Mạt nhi không phải là động vật mà hắn nuôi dưỡng, không phải hắn nói như thế nào liền như thế đó.”Nàng là một chú chim tự do, là một con hùng ưng sẽ bay xa bay cao đến tận chân trời, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể nắm nàng ở trong tay.Muốn yêu nàng, chỉ có thể khiến nàng cảm động, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì điều đó mà thu lại đôi cánh kia.Hừ!Vậy mà muốn thao túng chỉ trỏ nàng sao chứ!Tĩnh thiếu gia gương mặt lạnh lẽo, trước lúc nàng trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ phụ trách bảo hộ nàng, chờ nàng thật sự có năng lực tự bảo vệ mình, những người đó làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ?Tô Việt nhìn hắn tỏ vẻ không coi lời nói của mình ra gì liền thở dài, có một số câu nói, chỉ nói đến là ngừng, cũng không có cách nào khác nói toạc ra.Huống hồ, mọi người đều nói Hoàng Phủ Cẩn bạc tình bạc nghĩa, yêu thích việc giết người như mạng, ở trên chiến trường chỉ lo tự mình hưởng lạc, mặc kệ tướng sĩ chết sống ra sao.Những lời này, mặc kệ ai nói, Tô Việt đều không tin.Hắn không phải ngu dân, hắn có đầu óc biết phán đoán.Có rất nhiều sự tình, chỉ vì lý do cần thiết phải bôi xấu , giả ma giả quỷ mà thôi.Trên sách sử có ghi lại nhiều ác nhân như vậy, nhưng trên thực tế, người viết ra sách sử này, chính nghĩa của họ là dựa vào cái gì chứ?Như thế có thể nhìn ra, thắng làm vua thua làm giặc.Hắn nói người khác giết người như ngóe, nhưng đến lúc hắn chiếm được ngôi vị hoàng đế, người nào không phải là kẻ giết người như ngóe chứ.Chỉ sợ so với hắn bị lên án là đao phủ giết người kia, thì việc giết người sẽ càng nhiều hơn nữa.Lại lui một vạn bước, cho dù Hoàng Phủ Cẩn thật sự giết người đã mất cảm giác, nếu không phải hắn còn nhỏ tuổi đã phải liều chết trên chiến trường, thì làm sao có hiện tại người ta lên tiếng chỉ trích hắn trong khi đó còn được hưởng cảnh ca múa thái bình hôm nay?Hắn nhiệt huyết ở trên sa trường, bọn họ ở phồn hoa đô thành sống mơ màng như kẻ say.Đợi hắn thu quân trở về, chẳng những không ban thưởng cho thứ gì, ngược lại còn ban cho hắn cái tội danh ‘ thị sát’, sát khí quá nặng.Các tướng sĩ xuất chinh đều được thăng quan lên chức, chỉ có hắn, chẳng những không có lên chức, ngay cả quyền lợi nên có của một thái tử cũng không được.Bi ai xiết bao, đáng ca ngợi biết bao?
Tô Việt nói:“Ta suy đoán ý tứ của bệ hạ, chỉ sợ sẽ để Mạt Mạt gả cho thái......”
Không đợi hắn nói xong, hắn rùng mình một cái, chỉ cảm thấy bên cạnh Tĩnh
thiếu gia cả người lạnh băng, giống như bản thân vừa mơi rớt xuống hầm
băng vậy.
Tô Việt vội nói:“Đừng hiểu lầm. Ta muốn nói không phải
là tam điện hạ, mà...... người mà Bệ hạ cuối cùng sẽ làm cho người đó
yên vị trên ngai vàng.”
Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng,“Cho dù
như thế thì sao? Mạt nhi không phải là động vật mà hắn nuôi dưỡng, không phải hắn nói như thế nào liền như thế đó.”
Nàng là một chú chim
tự do, là một con hùng ưng sẽ bay xa bay cao đến tận chân trời, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể nắm nàng ở trong tay.
Muốn yêu nàng, chỉ có thể khiến nàng cảm động, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì điều đó mà thu lại đôi cánh kia.
Hừ!
Vậy mà muốn thao túng chỉ trỏ nàng sao chứ!
Tĩnh thiếu gia gương mặt lạnh lẽo, trước lúc nàng trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ
phụ trách bảo hộ nàng, chờ nàng thật sự có năng lực tự bảo vệ mình,
những người đó làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ?
Tô Việt
nhìn hắn tỏ vẻ không coi lời nói của mình ra gì liền thở dài, có một số
câu nói, chỉ nói đến là ngừng, cũng không có cách nào khác nói toạc ra.
Huống hồ, mọi người đều nói Hoàng Phủ Cẩn bạc tình bạc nghĩa, yêu thích việc
giết người như mạng, ở trên chiến trường chỉ lo tự mình hưởng lạc, mặc
kệ tướng sĩ chết sống ra sao.
Những lời này, mặc kệ ai nói, Tô Việt đều không tin.
Hắn không phải ngu dân, hắn có đầu óc biết phán đoán.
Có rất nhiều sự tình, chỉ vì lý do cần thiết phải bôi xấu , giả ma giả quỷ mà thôi.
Trên sách sử có ghi lại nhiều ác nhân như vậy, nhưng trên thực tế, người
viết ra sách sử này, chính nghĩa của họ là dựa vào cái gì chứ?
Như thế có thể nhìn ra, thắng làm vua thua làm giặc.
Hắn nói người khác giết người như ngóe, nhưng đến lúc hắn chiếm được ngôi
vị hoàng đế, người nào không phải là kẻ giết người như ngóe chứ.
Chỉ sợ so với hắn bị lên án là đao phủ giết người kia, thì việc giết người sẽ càng nhiều hơn nữa.
Lại lui một vạn bước, cho dù Hoàng Phủ Cẩn thật sự giết người đã mất cảm
giác, nếu không phải hắn còn nhỏ tuổi đã phải liều chết trên chiến
trường, thì làm sao có hiện tại người ta lên tiếng chỉ trích hắn trong
khi đó còn được hưởng cảnh ca múa thái bình hôm nay?
Hắn nhiệt huyết ở trên sa trường, bọn họ ở phồn hoa đô thành sống mơ màng như kẻ say.
Đợi hắn thu quân trở về, chẳng những không ban thưởng cho thứ gì, ngược lại còn ban cho hắn cái tội danh ‘ thị sát’, sát khí quá nặng.
Các
tướng sĩ xuất chinh đều được thăng quan lên chức, chỉ có hắn, chẳng
những không có lên chức, ngay cả quyền lợi nên có của một thái tử cũng
không được.
Bi ai xiết bao, đáng ca ngợi biết bao?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt nói:“Ta suy đoán ý tứ của bệ hạ, chỉ sợ sẽ để Mạt Mạt gả cho thái......”Không đợi hắn nói xong, hắn rùng mình một cái, chỉ cảm thấy bên cạnh Tĩnh thiếu gia cả người lạnh băng, giống như bản thân vừa mơi rớt xuống hầm băng vậy.Tô Việt vội nói:“Đừng hiểu lầm. Ta muốn nói không phải là tam điện hạ, mà...... người mà Bệ hạ cuối cùng sẽ làm cho người đó yên vị trên ngai vàng.”Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng,“Cho dù như thế thì sao? Mạt nhi không phải là động vật mà hắn nuôi dưỡng, không phải hắn nói như thế nào liền như thế đó.”Nàng là một chú chim tự do, là một con hùng ưng sẽ bay xa bay cao đến tận chân trời, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể nắm nàng ở trong tay.Muốn yêu nàng, chỉ có thể khiến nàng cảm động, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì điều đó mà thu lại đôi cánh kia.Hừ!Vậy mà muốn thao túng chỉ trỏ nàng sao chứ!Tĩnh thiếu gia gương mặt lạnh lẽo, trước lúc nàng trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ phụ trách bảo hộ nàng, chờ nàng thật sự có năng lực tự bảo vệ mình, những người đó làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ?Tô Việt nhìn hắn tỏ vẻ không coi lời nói của mình ra gì liền thở dài, có một số câu nói, chỉ nói đến là ngừng, cũng không có cách nào khác nói toạc ra.Huống hồ, mọi người đều nói Hoàng Phủ Cẩn bạc tình bạc nghĩa, yêu thích việc giết người như mạng, ở trên chiến trường chỉ lo tự mình hưởng lạc, mặc kệ tướng sĩ chết sống ra sao.Những lời này, mặc kệ ai nói, Tô Việt đều không tin.Hắn không phải ngu dân, hắn có đầu óc biết phán đoán.Có rất nhiều sự tình, chỉ vì lý do cần thiết phải bôi xấu , giả ma giả quỷ mà thôi.Trên sách sử có ghi lại nhiều ác nhân như vậy, nhưng trên thực tế, người viết ra sách sử này, chính nghĩa của họ là dựa vào cái gì chứ?Như thế có thể nhìn ra, thắng làm vua thua làm giặc.Hắn nói người khác giết người như ngóe, nhưng đến lúc hắn chiếm được ngôi vị hoàng đế, người nào không phải là kẻ giết người như ngóe chứ.Chỉ sợ so với hắn bị lên án là đao phủ giết người kia, thì việc giết người sẽ càng nhiều hơn nữa.Lại lui một vạn bước, cho dù Hoàng Phủ Cẩn thật sự giết người đã mất cảm giác, nếu không phải hắn còn nhỏ tuổi đã phải liều chết trên chiến trường, thì làm sao có hiện tại người ta lên tiếng chỉ trích hắn trong khi đó còn được hưởng cảnh ca múa thái bình hôm nay?Hắn nhiệt huyết ở trên sa trường, bọn họ ở phồn hoa đô thành sống mơ màng như kẻ say.Đợi hắn thu quân trở về, chẳng những không ban thưởng cho thứ gì, ngược lại còn ban cho hắn cái tội danh ‘ thị sát’, sát khí quá nặng.Các tướng sĩ xuất chinh đều được thăng quan lên chức, chỉ có hắn, chẳng những không có lên chức, ngay cả quyền lợi nên có của một thái tử cũng không được.Bi ai xiết bao, đáng ca ngợi biết bao?