Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 483: Nàng không phải thánh mẫu -- không thể nhận giặc làm mẫu!01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt khẽ lắc đầu, đứng trước gió, tháng ba cảnh xuân ấm áp, hắn lại cảm thấy lạnh tới tận xương tủy.Kỳ thật giống hắn như bây giờ cũng không có gì là không tốt, không truy đuổi danh lợi, an tâm ở nhà gánh vác sự vụ gia tộc, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với đại ca.Cũng sẽ không bị thế lực muốn sát hại đại ca nhòm ngó tới.Có lợi có hại.Hắn tự hỏi, không hề oán giận lão phu nhân.Xuất phát từ sự cần thiết để phát triển gia tộc, bọn họ phải tận tâm đem hết toàn lực đi bồi dưỡng con trai trưởng.Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng có thể lý giải được.Người là dựa vào chính mình cho mình cái sống lưng để dựa vào, chứ không phải cần dựa vào người khác bố thí.Cho dù hắn không được gia tộc coi trọng, thì sao chứ?Hắn cũng sẽ không cả ngày oán trời trách đất.Có lẽ vì là như thế, hắn mới không ngăn được nói với Hoàng Phủ Cẩn những lời này.Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Cẩn sớm đã không biết đi lúc nào rồi.Hắn hái được vài cành hoa sắc màu tươi đẹp, ôm vào trong ngực, thong thả chậm bước mà đi.Hắn muốn đem những đóa hoa này đưa cho đại tiểu thư cùng Tô Mạt, liền đi đến tòa viện lão phu nhân, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng đang được mở ra, nhìn thấy Tô Mạt nhu thuận đứng ở trước giường đang ở nghe lão phu nhân dạy bảo.Tô Mạt xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến Tô Việt ngoài cửa sổ, hắn hướng nàng mỉm cười, rất ấm áp.Mãn nhãn cổ vũ cùng thân thiết.Tô Mạt nhìn hắn một cái, hướng hắn tỏ vẻ cảm kích, nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe lão phu nhân lải nhải.Lão phu nhân cười cười,“Nha đầu, chuyện tới nay, ngươi cũng đừng chê ta. Chúng ta cũng nên nói rõ ràng với nhau.”Về chuyện thân thế của nàng, bất quá là mọi người trong lòng biết rõ ràng , chỉ là không nói ra mà thôi, không thể chỉ để nàng làm nghĩa nữ của Tô gia thôi.Điều này đối với thanh danh cùng sự phát triển Tô gia cũng không có lợi.Tô Mạt kinh ngạc xem bà ta, lập tức nhớ tới thời điểm hoàng đế vừa tới nói những lời đó, xem ra quả nhiên là tới ngả bài đây.Lão phu nhân hơi hạ thấp người xuống,“Ngươi là Tô Mạt, là nữ nhi của nhi tử ta. Ta mặc kệ nương ruột ngươi là Cố di nương hay là Đỗ di nương. Ngươi đều là ta cháu gái ta. Mặc kệ ngươi là con chính thất, hay là con thiếp thất, ta đều thương giống nhau. Đều ký thác kỳ vọng cao với các ngươi.”Cái này được coi là đang lôi kéo mình sao chứ?Tô Mạt bất động thanh sắc, lão phu nhân đột nhiên như thế, chỉ sợ là do hoàng đế bên đó có manh mối gì đó?Trừ phi là thiên gia ưu ái, nếu không thì làm sao có thể khiến cho lão phu nhân một người luôn luôn nghĩ về lợi ích gia tộc trước tiên kia cho nàng nhận tổ quy tông cơ chứ?
Tô Việt khẽ lắc đầu, đứng trước gió, tháng ba cảnh xuân ấm áp, hắn lại cảm thấy lạnh tới tận xương tủy.
Kỳ thật giống hắn như bây giờ cũng không có gì là không tốt, không truy
đuổi danh lợi, an tâm ở nhà gánh vác sự vụ gia tộc, sẽ không tạo thành
uy hiếp gì với đại ca.
Cũng sẽ không bị thế lực muốn sát hại đại ca nhòm ngó tới.
Có lợi có hại.
Hắn tự hỏi, không hề oán giận lão phu nhân.
Xuất phát từ sự cần thiết để phát triển gia tộc, bọn họ phải tận tâm đem hết toàn lực đi bồi dưỡng con trai trưởng.
Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng có thể lý giải được.
Người là dựa vào chính mình cho mình cái sống lưng để dựa vào, chứ không phải cần dựa vào người khác bố thí.
Cho dù hắn không được gia tộc coi trọng, thì sao chứ?
Hắn cũng sẽ không cả ngày oán trời trách đất.
Có lẽ vì là như thế, hắn mới không ngăn được nói với Hoàng Phủ Cẩn những lời này.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Cẩn sớm đã không biết đi lúc nào rồi.
Hắn hái được vài cành hoa sắc màu tươi đẹp, ôm vào trong ngực, thong thả chậm bước mà đi.
Hắn muốn đem những đóa hoa này đưa cho đại tiểu thư cùng Tô Mạt, liền đi
đến tòa viện lão phu nhân, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng đang
được mở ra, nhìn thấy Tô Mạt nhu thuận đứng ở trước giường đang ở nghe
lão phu nhân dạy bảo.
Tô Mạt xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến Tô Việt ngoài cửa sổ, hắn hướng nàng mỉm cười, rất ấm áp.
Mãn nhãn cổ vũ cùng thân thiết.
Tô Mạt nhìn hắn một cái, hướng hắn tỏ vẻ cảm kích, nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe lão phu nhân lải nhải.
Lão phu nhân cười cười,“Nha đầu, chuyện tới nay, ngươi cũng đừng chê ta. Chúng ta cũng nên nói rõ ràng với nhau.”
Về chuyện thân thế của nàng, bất quá là mọi người trong lòng biết rõ ràng , chỉ là không nói ra mà thôi, không thể chỉ để nàng làm nghĩa nữ của Tô
gia thôi.
Điều này đối với thanh danh cùng sự phát triển Tô gia cũng không có lợi.
Tô Mạt kinh ngạc xem bà ta, lập tức nhớ tới thời điểm hoàng đế vừa tới nói những lời đó, xem ra quả nhiên là tới ngả bài đây.
Lão phu nhân hơi hạ thấp người xuống,“Ngươi là Tô Mạt, là nữ nhi của nhi tử ta. Ta mặc kệ nương ruột ngươi là Cố di nương hay là Đỗ di nương. Ngươi đều là ta cháu gái ta. Mặc kệ ngươi là con chính thất, hay là con thiếp thất, ta đều thương giống nhau. Đều ký thác kỳ vọng cao với các ngươi.”
Cái này được coi là đang lôi kéo mình sao chứ?
Tô Mạt bất động thanh sắc, lão phu nhân đột nhiên như thế, chỉ sợ là do hoàng đế bên đó có manh mối gì đó?
Trừ phi là thiên gia ưu ái, nếu không thì làm sao có thể khiến cho lão phu
nhân một người luôn luôn nghĩ về lợi ích gia tộc trước tiên kia cho nàng nhận tổ quy tông cơ chứ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt khẽ lắc đầu, đứng trước gió, tháng ba cảnh xuân ấm áp, hắn lại cảm thấy lạnh tới tận xương tủy.Kỳ thật giống hắn như bây giờ cũng không có gì là không tốt, không truy đuổi danh lợi, an tâm ở nhà gánh vác sự vụ gia tộc, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với đại ca.Cũng sẽ không bị thế lực muốn sát hại đại ca nhòm ngó tới.Có lợi có hại.Hắn tự hỏi, không hề oán giận lão phu nhân.Xuất phát từ sự cần thiết để phát triển gia tộc, bọn họ phải tận tâm đem hết toàn lực đi bồi dưỡng con trai trưởng.Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng có thể lý giải được.Người là dựa vào chính mình cho mình cái sống lưng để dựa vào, chứ không phải cần dựa vào người khác bố thí.Cho dù hắn không được gia tộc coi trọng, thì sao chứ?Hắn cũng sẽ không cả ngày oán trời trách đất.Có lẽ vì là như thế, hắn mới không ngăn được nói với Hoàng Phủ Cẩn những lời này.Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Cẩn sớm đã không biết đi lúc nào rồi.Hắn hái được vài cành hoa sắc màu tươi đẹp, ôm vào trong ngực, thong thả chậm bước mà đi.Hắn muốn đem những đóa hoa này đưa cho đại tiểu thư cùng Tô Mạt, liền đi đến tòa viện lão phu nhân, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng đang được mở ra, nhìn thấy Tô Mạt nhu thuận đứng ở trước giường đang ở nghe lão phu nhân dạy bảo.Tô Mạt xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến Tô Việt ngoài cửa sổ, hắn hướng nàng mỉm cười, rất ấm áp.Mãn nhãn cổ vũ cùng thân thiết.Tô Mạt nhìn hắn một cái, hướng hắn tỏ vẻ cảm kích, nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe lão phu nhân lải nhải.Lão phu nhân cười cười,“Nha đầu, chuyện tới nay, ngươi cũng đừng chê ta. Chúng ta cũng nên nói rõ ràng với nhau.”Về chuyện thân thế của nàng, bất quá là mọi người trong lòng biết rõ ràng , chỉ là không nói ra mà thôi, không thể chỉ để nàng làm nghĩa nữ của Tô gia thôi.Điều này đối với thanh danh cùng sự phát triển Tô gia cũng không có lợi.Tô Mạt kinh ngạc xem bà ta, lập tức nhớ tới thời điểm hoàng đế vừa tới nói những lời đó, xem ra quả nhiên là tới ngả bài đây.Lão phu nhân hơi hạ thấp người xuống,“Ngươi là Tô Mạt, là nữ nhi của nhi tử ta. Ta mặc kệ nương ruột ngươi là Cố di nương hay là Đỗ di nương. Ngươi đều là ta cháu gái ta. Mặc kệ ngươi là con chính thất, hay là con thiếp thất, ta đều thương giống nhau. Đều ký thác kỳ vọng cao với các ngươi.”Cái này được coi là đang lôi kéo mình sao chứ?Tô Mạt bất động thanh sắc, lão phu nhân đột nhiên như thế, chỉ sợ là do hoàng đế bên đó có manh mối gì đó?Trừ phi là thiên gia ưu ái, nếu không thì làm sao có thể khiến cho lão phu nhân một người luôn luôn nghĩ về lợi ích gia tộc trước tiên kia cho nàng nhận tổ quy tông cơ chứ?