Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 489: Hắn thật sự rất muốn giám quốc!02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Căn bản sẽ không được người khá coi trọng, cũng sẽ không...... Gặp được Doanh nhi.Hoàng đế ăn cháo xong, lấy khăn lau miệng, nói:“Trẫm còn muốn ở đây thêm hai ngày, vậy phải làm sao bây giờ?”Tô Trì vừa nghe xong vội nhìn về phía phụ thân, Tô Nhân Vũ làm ra bộ dáng không biết, hắn lại nhìn lão phu nhân.Lão phu nhân chỉ cúi đầu ăn cháo, lập tức cười nói:“Bệ hạ nếu thích, về sau có thể đến đây nhiều hơn. Thậm chí có thể chuyên môn phái người bí mật đưa tấu chương đến, cũng không đáng ngịa a.”Hoàng đế lắc đầu,“Không tốt, cứ đem mấy chuyện đó đến đây như vậy sẽ phụ sự khổ tâm của nha đầu kia. Nàng ta thật vất vả kinh doanh tòa sơn trang như vậy, nếu do trẫm làm thành nhiễm thế tục như vậy, làm cho mọi người trong kinh đều biết, mỗi ngày đều muốn tới đây do thám gì đó, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.”Hắn quay đầu nhìn về phía thái tử, tựa hồ có điểm do dự như muốn nói gì đó.Tim Thái tử đập bùm bùm liên tục, nhưng lại ra sức đè nén xuống, cảm thấy máu huyết như xông lên, gương mặt đều bắt đầu nóng bừng lên.Có lẽ phụ hoàng sẽ để mình làm giám quốc, sau đó phụ hoàng sẽ ở tại đây thêm vài ngày.Chỉ cần chính mình giải quyết sự tình một cách ổn thỏa......Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Phụ hoàng, núi rừng mặc dù tốt, có niềm vui của núi rừng. Phụ hoàng vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, sao lại có thể có thể bỏ mặc lê dân bá tánh không quản một mình hưởng lạc chứ? Nhi thần thỉnh tấu bệ hạ, xin người sớm hồi cung.”Hắn đứng dậy vén áo bào, lập tức quỳ gối.Hoàng đế nhìn ngũ hoàng tử, biểu tình sắc mặt bắt đầu chững lại, thở dài, vỗ đùi,“Tốt, vậy ta trở về thôi.”Hắn quay đầu nhìn một vòng, không thấy Hoàng Phủ Cẩn, nhân tiện nói:“ Nhị ca của các ngươi đâu?”Thái tử vừa muốn lên tiếng, từ cửa truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng Hoàng Phủ Cẩn,“Nhi thần có mặt.”Hắn quỳ một gối xuống đất, lưng đứng thẳng tắp.Hoàng đế đứng dậy, nói:“Ngươi hộ giá, chúng ta tức khắc hồi cung.”Lại quay đầu hướng Tô Mạt cười nói:“Nha đầu cũng nên sớm một chút trở về.”Tô Mạt cười cười,“Thần nữ còn muốn hồi cung thương lượng việc mở cửa hàng chuyện, không bằng cùng bệ hạ về cung luôn một thể, cũng có thể núp bóng quan lớn, không cần sợ bọn sói hoang .”Hoàng đế cười ha ha,“Ngươi quỷ nha đầu này, dưới chân thiên tử, làm gì sói hoang dã cẩu chứ.”Lão phu nhân đứng dậy cười nói:“Bệ hạ, cứ để cho nha đầu cùng ngài trở về đi. Cả nhà chúng thần sẽ ở đây tĩnh dưỡng, thiếp thân liền lưu lại đây thêm mấy ngày nữa.”Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn.”

Căn bản sẽ không được người khá coi trọng, cũng sẽ không...... Gặp được Doanh nhi.

Hoàng đế ăn cháo xong, lấy khăn lau miệng, nói:“Trẫm còn muốn ở đây thêm hai ngày, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tô Trì vừa nghe xong vội nhìn về phía phụ thân, Tô Nhân Vũ làm ra bộ dáng không biết, hắn lại nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân chỉ cúi đầu ăn cháo, lập tức cười nói:“Bệ hạ nếu thích, về sau có thể đến đây nhiều hơn. Thậm chí có thể chuyên môn phái người bí mật
đưa tấu chương đến, cũng không đáng ngịa a.”

Hoàng đế lắc
đầu,“Không tốt, cứ đem mấy chuyện đó đến đây như vậy sẽ phụ sự khổ tâm
của nha đầu kia. Nàng ta thật vất vả kinh doanh tòa sơn trang như vậy,
nếu do trẫm làm thành nhiễm thế tục như vậy, làm cho mọi người trong
kinh đều biết, mỗi ngày đều muốn tới đây do thám gì đó, chẳng phải là
mất nhiều hơn được sao.”

Hắn quay đầu nhìn về phía thái tử, tựa hồ có điểm do dự như muốn nói gì đó.

Tim Thái tử đập bùm bùm liên tục, nhưng lại ra sức đè nén xuống, cảm thấy
máu huyết như xông lên, gương mặt đều bắt đầu nóng bừng lên.

Có lẽ phụ hoàng sẽ để mình làm giám quốc, sau đó phụ hoàng sẽ ở tại đây thêm vài ngày.

Chỉ cần chính mình giải quyết sự tình một cách ổn thỏa......

Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Phụ hoàng, núi rừng mặc dù tốt, có niềm vui của núi rừng. Phụ hoàng vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, sao lại có thể có thể
bỏ mặc lê dân bá tánh không quản một mình hưởng lạc chứ? Nhi thần thỉnh
tấu bệ hạ, xin người sớm hồi cung.”

Hắn đứng dậy vén áo bào, lập tức quỳ gối.

Hoàng đế nhìn ngũ hoàng tử, biểu tình sắc mặt bắt đầu chững lại, thở dài, vỗ đùi,“Tốt, vậy ta trở về thôi.”

Hắn quay đầu nhìn một vòng, không thấy Hoàng Phủ Cẩn, nhân tiện nói:“ Nhị ca của các ngươi đâu?”

Thái tử vừa muốn lên tiếng, từ cửa truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng Hoàng Phủ Cẩn,“Nhi thần có mặt.”

Hắn quỳ một gối xuống đất, lưng đứng thẳng tắp.

Hoàng đế đứng dậy, nói:“Ngươi hộ giá, chúng ta tức khắc hồi cung.”

Lại quay đầu hướng Tô Mạt cười nói:“Nha đầu cũng nên sớm một chút trở về.”

Tô Mạt cười cười,“Thần nữ còn muốn hồi cung thương lượng việc mở cửa hàng
chuyện, không bằng cùng bệ hạ về cung luôn một thể, cũng có thể núp bóng quan lớn, không cần sợ bọn sói hoang .”

Hoàng đế cười ha ha,“Ngươi quỷ nha đầu này, dưới chân thiên tử, làm gì sói hoang dã cẩu chứ.”

Lão phu nhân đứng dậy cười nói:“Bệ hạ, cứ để cho nha đầu cùng ngài trở về
đi. Cả nhà chúng thần sẽ ở đây tĩnh dưỡng, thiếp thân liền lưu lại đây
thêm mấy ngày nữa.”

Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Căn bản sẽ không được người khá coi trọng, cũng sẽ không...... Gặp được Doanh nhi.Hoàng đế ăn cháo xong, lấy khăn lau miệng, nói:“Trẫm còn muốn ở đây thêm hai ngày, vậy phải làm sao bây giờ?”Tô Trì vừa nghe xong vội nhìn về phía phụ thân, Tô Nhân Vũ làm ra bộ dáng không biết, hắn lại nhìn lão phu nhân.Lão phu nhân chỉ cúi đầu ăn cháo, lập tức cười nói:“Bệ hạ nếu thích, về sau có thể đến đây nhiều hơn. Thậm chí có thể chuyên môn phái người bí mật đưa tấu chương đến, cũng không đáng ngịa a.”Hoàng đế lắc đầu,“Không tốt, cứ đem mấy chuyện đó đến đây như vậy sẽ phụ sự khổ tâm của nha đầu kia. Nàng ta thật vất vả kinh doanh tòa sơn trang như vậy, nếu do trẫm làm thành nhiễm thế tục như vậy, làm cho mọi người trong kinh đều biết, mỗi ngày đều muốn tới đây do thám gì đó, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.”Hắn quay đầu nhìn về phía thái tử, tựa hồ có điểm do dự như muốn nói gì đó.Tim Thái tử đập bùm bùm liên tục, nhưng lại ra sức đè nén xuống, cảm thấy máu huyết như xông lên, gương mặt đều bắt đầu nóng bừng lên.Có lẽ phụ hoàng sẽ để mình làm giám quốc, sau đó phụ hoàng sẽ ở tại đây thêm vài ngày.Chỉ cần chính mình giải quyết sự tình một cách ổn thỏa......Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Phụ hoàng, núi rừng mặc dù tốt, có niềm vui của núi rừng. Phụ hoàng vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, sao lại có thể có thể bỏ mặc lê dân bá tánh không quản một mình hưởng lạc chứ? Nhi thần thỉnh tấu bệ hạ, xin người sớm hồi cung.”Hắn đứng dậy vén áo bào, lập tức quỳ gối.Hoàng đế nhìn ngũ hoàng tử, biểu tình sắc mặt bắt đầu chững lại, thở dài, vỗ đùi,“Tốt, vậy ta trở về thôi.”Hắn quay đầu nhìn một vòng, không thấy Hoàng Phủ Cẩn, nhân tiện nói:“ Nhị ca của các ngươi đâu?”Thái tử vừa muốn lên tiếng, từ cửa truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng Hoàng Phủ Cẩn,“Nhi thần có mặt.”Hắn quỳ một gối xuống đất, lưng đứng thẳng tắp.Hoàng đế đứng dậy, nói:“Ngươi hộ giá, chúng ta tức khắc hồi cung.”Lại quay đầu hướng Tô Mạt cười nói:“Nha đầu cũng nên sớm một chút trở về.”Tô Mạt cười cười,“Thần nữ còn muốn hồi cung thương lượng việc mở cửa hàng chuyện, không bằng cùng bệ hạ về cung luôn một thể, cũng có thể núp bóng quan lớn, không cần sợ bọn sói hoang .”Hoàng đế cười ha ha,“Ngươi quỷ nha đầu này, dưới chân thiên tử, làm gì sói hoang dã cẩu chứ.”Lão phu nhân đứng dậy cười nói:“Bệ hạ, cứ để cho nha đầu cùng ngài trở về đi. Cả nhà chúng thần sẽ ở đây tĩnh dưỡng, thiếp thân liền lưu lại đây thêm mấy ngày nữa.”Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn.”

Chương 489: Hắn thật sự rất muốn giám quốc!02