Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 490: Tâm tư khó lường của Hoàng Phủ Giác

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn .”Mọi người lần lượt bước lên xe ngựa, Tô Mạt đi cùng xe với nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi theo hầu hạ Hoàng Phủ Kha .Tô Mạt đã sớm dặn dò Lan Như lưu lại, bởi vì có hoàng đế ở đó nên tỷ đệ Phương Oánh đều núp ở phía sau đại viện.Mọi người vừa đi bọn họ sẽ ra ngoài hoạt động, Tô Mạt muốn Lan Như âm thầm theo dõi bọn họ thật tốt, xem bọn hắn rốt cuộc muốn cái gì.Lan Như sau khi đáp ứng liền ở lại vườn hoa.Xa mã yết yết lại một đường chậm rãi hồi kinh.Trở lại kinh thành, người phải hồi cung thì hồi cung, người phải hồi phủ thì hồi phủ, mọi việc diễn ra ngay ngắn có tự không hề có chút loạn.Hoàng Phủ Cẩn đi theo hộ giá, tuy rằng từ đầu tới cuối không nói lời nào nhưng chỉ cần một ánh mắt, nhóm vũ lâm vệ liền biết ý tứ của hắn.Ngày xưa còn dám diễu võ dương oai,… còn lần này tất cả hầu như ngoan ngoãn mang theo cái đuôi thành thành thật thật .Vị vương gia này không đơn giản, mới năm tuổi đã dám giết người .Cho dù không được hoàng thượng sủng, nhưng lấy tội danh giết vũ lâm vệ cá biệt thì hoàng đế có muốn cũng không thể phế hắn được.Lúc này đây, dù là nửa điểm bọn họ cũng không dám khác người , một đám so với con thỏ còn nghe lời nhu thuận hơn a.Hoàng Phủ Giác cưỡi ngựa đi đến bọn họ thái tử bọn họ, cười nói:“Đừng nhìn nhị ca ngày thường mặc kệ mọi chuyện, một khi đã quan tâm đúng là không giống người thường. Ngươi xem mấy vũ lâm vệ này cùng Cẩm Y vệ, ngày thường rõ ràng là một đám hận không thể hoành hành giống như cua, làm sao có như vậy ngoan như vậy.”Thái tử mắt lạnh đảo qua Hoàng Phủ Cẩn, hừ một tiếng,“Vậy thì làm được gì nào?”Không được sủng, chính là không được sủng.Lại không có thế lực bên ngoại, Thục phi cũng đã chết vài năm , ai còn dám đến bảo hộ hắn?Cả triều văn võ cũng không có ai dám thay hắn nói chuyện .Hắn chỉ nắm mỗi binh quyền lại nói toàn bộ binh lính kia là của hoàng phu nhiếp chính vương của hoàng đế năm xưa, thân vệ đội có nhiệm vụ xung phong liều chết bảo vệ hoàng đế.Nếu không hoàng đế sao yên tâm giao cho hắn?Chê cười.Thái tử đánh sai nha chạy, Tô Trì lập tức đuổi kịp.Hoàng Phủ Giác thản nhiên cười, Hoàng Phủ Giới đuổi theo,“Ngũ Ca, các ngươi nói cái gì đó?”Thật sự là phiền muộn nga, mọi người chẳng để ý đến hắn, nhị ca lạnh như băng , Ngũ Ca cùng tam ca nói chuyện.Tô Mạt liền tránh ở trong xe vô thanh vô tức, hắn muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng tìm được ai.

Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn .”

Mọi người lần lượt bước lên xe ngựa, Tô Mạt đi cùng xe với nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi theo hầu hạ Hoàng Phủ Kha .

Tô Mạt đã sớm dặn dò Lan Như lưu lại, bởi vì có hoàng đế ở đó nên tỷ đệ Phương Oánh đều núp ở phía sau đại viện.

Mọi người vừa đi bọn họ sẽ ra ngoài hoạt động, Tô Mạt muốn Lan Như âm thầm
theo dõi bọn họ thật tốt, xem bọn hắn rốt cuộc muốn cái gì.

Lan Như sau khi đáp ứng liền ở lại vườn hoa.

Xa mã yết yết lại một đường chậm rãi hồi kinh.

Trở lại kinh thành, người phải hồi cung thì hồi cung, người phải hồi phủ
thì hồi phủ, mọi việc diễn ra ngay ngắn có tự không hề có chút loạn.

Hoàng Phủ Cẩn đi theo hộ giá, tuy rằng từ đầu tới cuối không nói lời nào
nhưng chỉ cần một ánh mắt, nhóm vũ lâm vệ liền biết ý tứ của hắn.

Ngày xưa còn dám diễu võ dương oai,… còn lần này tất cả hầu như ngoan ngoãn mang theo cái đuôi thành thành thật thật .

Vị vương gia này không đơn giản, mới năm tuổi đã dám giết người .

Cho dù không được hoàng thượng sủng, nhưng lấy tội danh giết vũ lâm vệ cá biệt thì hoàng đế có muốn cũng không thể phế hắn được.

Lúc này đây, dù là nửa điểm bọn họ cũng không dám khác người , một đám so với con thỏ còn nghe lời nhu thuận hơn a.

Hoàng Phủ Giác cưỡi ngựa đi đến bọn họ thái tử bọn họ, cười nói:“Đừng nhìn
nhị ca ngày thường mặc kệ mọi chuyện, một khi đã quan tâm đúng là không
giống người thường. Ngươi xem mấy vũ lâm vệ này cùng Cẩm Y vệ, ngày
thường rõ ràng là một đám hận không thể hoành hành giống như cua, làm
sao có như vậy ngoan như vậy.”

Thái tử mắt lạnh đảo qua Hoàng Phủ Cẩn, hừ một tiếng,“Vậy thì làm được gì nào?”

Không được sủng, chính là không được sủng.

Lại không có thế lực bên ngoại, Thục phi cũng đã chết vài năm , ai còn dám đến bảo hộ hắn?

Cả triều văn võ cũng không có ai dám thay hắn nói chuyện .

Hắn chỉ nắm mỗi binh quyền lại nói toàn bộ binh lính kia là của hoàng phu
nhiếp chính vương của hoàng đế năm xưa, thân vệ đội có nhiệm vụ xung
phong liều chết bảo vệ hoàng đế.

Nếu không hoàng đế sao yên tâm giao cho hắn?

Chê cười.

Thái tử đánh sai nha chạy, Tô Trì lập tức đuổi kịp.

Hoàng Phủ Giác thản nhiên cười, Hoàng Phủ Giới đuổi theo,“Ngũ Ca, các ngươi nói cái gì đó?”

Thật sự là phiền muộn nga, mọi người chẳng để ý đến hắn, nhị ca lạnh như băng , Ngũ Ca cùng tam ca nói chuyện.

Tô Mạt liền tránh ở trong xe vô thanh vô tức, hắn muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng tìm được ai.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Chuẩn .”Mọi người lần lượt bước lên xe ngựa, Tô Mạt đi cùng xe với nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi theo hầu hạ Hoàng Phủ Kha .Tô Mạt đã sớm dặn dò Lan Như lưu lại, bởi vì có hoàng đế ở đó nên tỷ đệ Phương Oánh đều núp ở phía sau đại viện.Mọi người vừa đi bọn họ sẽ ra ngoài hoạt động, Tô Mạt muốn Lan Như âm thầm theo dõi bọn họ thật tốt, xem bọn hắn rốt cuộc muốn cái gì.Lan Như sau khi đáp ứng liền ở lại vườn hoa.Xa mã yết yết lại một đường chậm rãi hồi kinh.Trở lại kinh thành, người phải hồi cung thì hồi cung, người phải hồi phủ thì hồi phủ, mọi việc diễn ra ngay ngắn có tự không hề có chút loạn.Hoàng Phủ Cẩn đi theo hộ giá, tuy rằng từ đầu tới cuối không nói lời nào nhưng chỉ cần một ánh mắt, nhóm vũ lâm vệ liền biết ý tứ của hắn.Ngày xưa còn dám diễu võ dương oai,… còn lần này tất cả hầu như ngoan ngoãn mang theo cái đuôi thành thành thật thật .Vị vương gia này không đơn giản, mới năm tuổi đã dám giết người .Cho dù không được hoàng thượng sủng, nhưng lấy tội danh giết vũ lâm vệ cá biệt thì hoàng đế có muốn cũng không thể phế hắn được.Lúc này đây, dù là nửa điểm bọn họ cũng không dám khác người , một đám so với con thỏ còn nghe lời nhu thuận hơn a.Hoàng Phủ Giác cưỡi ngựa đi đến bọn họ thái tử bọn họ, cười nói:“Đừng nhìn nhị ca ngày thường mặc kệ mọi chuyện, một khi đã quan tâm đúng là không giống người thường. Ngươi xem mấy vũ lâm vệ này cùng Cẩm Y vệ, ngày thường rõ ràng là một đám hận không thể hoành hành giống như cua, làm sao có như vậy ngoan như vậy.”Thái tử mắt lạnh đảo qua Hoàng Phủ Cẩn, hừ một tiếng,“Vậy thì làm được gì nào?”Không được sủng, chính là không được sủng.Lại không có thế lực bên ngoại, Thục phi cũng đã chết vài năm , ai còn dám đến bảo hộ hắn?Cả triều văn võ cũng không có ai dám thay hắn nói chuyện .Hắn chỉ nắm mỗi binh quyền lại nói toàn bộ binh lính kia là của hoàng phu nhiếp chính vương của hoàng đế năm xưa, thân vệ đội có nhiệm vụ xung phong liều chết bảo vệ hoàng đế.Nếu không hoàng đế sao yên tâm giao cho hắn?Chê cười.Thái tử đánh sai nha chạy, Tô Trì lập tức đuổi kịp.Hoàng Phủ Giác thản nhiên cười, Hoàng Phủ Giới đuổi theo,“Ngũ Ca, các ngươi nói cái gì đó?”Thật sự là phiền muộn nga, mọi người chẳng để ý đến hắn, nhị ca lạnh như băng , Ngũ Ca cùng tam ca nói chuyện.Tô Mạt liền tránh ở trong xe vô thanh vô tức, hắn muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng tìm được ai.

Chương 490: Tâm tư khó lường của Hoàng Phủ Giác