Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 505: Thiên ngoại lái hương 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt vui lên tiếng, đưa đại tiểu thư trở về trước.Nàng mang theo Kim Kết cùng Lăng Nhược, mặc quần áo mộc mạc, lại đeo cả mũ sa che mặt, sau đó đi tìm nhị ca.Tô Việt đã chuẩn bị xe ngựa xong, ở chỗ nhị môn chờ các nàng.Gã sai vặt của Nhị ca gọi là Mặc Tùng nói:“Ngũ tiểu thư, hai ngày này có đoàn xiếc ảo thuật từ phía nam đến, có diễn xiếc thú, còn có nuốt hỏa kiếm, ảo thuật , hay cực kỳ luôn.”Tô Mạt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Ngươi lại đi rồi?”Mặc Tùng cười hắc hắc, sờ sờ sau ót,“Chưa có đi, điều này chỉ nghe người ta nói thôi, muốn cho ngũ tiểu thư đi xem mới nói ra.”Kim Kết liền quyệt miệng, hừ một tiếng,“Ta thấy là ngươi muốn đi xem thì có. Dụ tiểu thư ta đi chỗ phức tạp có đủ loại người đó, địa phương vừa hỗn vừa loạn, ngươi muốn bị đánh hả.”Mặc Tùng vội cầu xin tha thứ,“Cô nãi nãi, biết ngươi lợi hại. Trăm ngàn đừng cáo trạng, nếu không mông ta đều bị đập nát .”Kim Kết giương mắt lạnh lẽo lườm hắn,“Về sau đừng lấy cái tiểu tâm tư của ngươi để xúi giục chủ tử, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”Mặc Tùng vội xin tha,“Nhị thiếu gia, tiểu nhân thật sự không có xúi giục ngài.”Tô Việt cười hớ hớ đag đi theo Tô Mạt phía trước, lúc này quay đầu nói:“Thật không? Ta đây không thích ăn đường cùng mứt hoa quả, vây sao ngươi mỗi lần đều phải mua?”Mặc Tùng vội đánh miệng mình, Tô Việt cười nói:“Được rồi. Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Kẹo đó là ta nguyện ý mua cho ngươi ăn. Chỉ đừng gạt ta mấy chuyện quan trọng hơn là được.”Mặc Tùng vội nói:“Tiểu nhân không dám, đó là chuyện xấu bụng, tiểu nhân thật không dám.”Kim Kết liếc mắt nhìn hắn, giúp đỡ Tô Mạt lên xe ngựa.Một đường đi ra hoàng thành Đông An môn, Mặc Tùng ngồi ở bên ngoài trên tấm gỗ trên xe, chỉ vào một tòa tòa nhà lớn nhất nói:“Xem kìa, kia chắc là tân phủ đệ của Lâm Giang Vương Nhị điện hạ. Khí thế quá đi!”Sư phó đánh xe gật gật đầu, không nhiều lời.Hắn bất quá là một tên đánh xe, không tới phiên hắn loa lắng, cũng hâm mộ không được.Tô Việt ở bên trong nghe được, bèn vén màn xe lên để cho Tô Mạt xem.Hắn cố ý bảo người đi vòng ngang qua, từ cửa trước trên đường cái của Vương phủ đi.Chỉ thấy xe ngựa lui tới, chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

Tô Mạt vui lên tiếng, đưa đại tiểu thư trở về trước.

Nàng mang theo Kim Kết cùng Lăng Nhược, mặc quần áo mộc mạc, lại đeo cả mũ sa che mặt, sau đó đi tìm nhị ca.

Tô Việt đã chuẩn bị xe ngựa xong, ở chỗ nhị môn chờ các nàng.

Gã sai vặt của Nhị ca gọi là Mặc Tùng nói:“Ngũ tiểu thư, hai ngày này có
đoàn xiếc ảo thuật từ phía nam đến, có diễn xiếc thú, còn có nuốt hỏa
kiếm, ảo thuật , hay cực kỳ luôn.”

Tô Mạt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Ngươi lại đi rồi?”

Mặc Tùng cười hắc hắc, sờ sờ sau ót,“Chưa có đi, điều này chỉ nghe người ta nói thôi, muốn cho ngũ tiểu thư đi xem mới nói ra.”

Kim Kết liền quyệt miệng, hừ một tiếng,“Ta thấy là ngươi muốn đi xem thì
có. Dụ tiểu thư ta đi chỗ phức tạp có đủ loại người đó, địa phương vừa
hỗn vừa loạn, ngươi muốn bị đánh hả.”

Mặc Tùng vội cầu xin tha thứ,“Cô nãi nãi, biết ngươi lợi hại. Trăm ngàn đừng cáo trạng, nếu không mông ta đều bị đập nát .”

Kim Kết giương mắt lạnh lẽo lườm hắn,“Về sau đừng lấy cái tiểu tâm tư của
ngươi để xúi giục chủ tử, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

Mặc Tùng vội xin tha,“Nhị thiếu gia, tiểu nhân thật sự không có xúi giục ngài.”

Tô Việt cười hớ hớ đag đi theo Tô Mạt phía trước, lúc này quay đầu
nói:“Thật không? Ta đây không thích ăn đường cùng mứt hoa quả, vây sao
ngươi mỗi lần đều phải mua?”

Mặc Tùng vội đánh miệng mình, Tô
Việt cười nói:“Được rồi. Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Kẹo đó là ta nguyện ý mua cho ngươi ăn. Chỉ đừng gạt ta mấy chuyện quan trọng hơn là được.”

Mặc Tùng vội nói:“Tiểu nhân không dám, đó là chuyện xấu bụng, tiểu nhân thật không dám.”

Kim Kết liếc mắt nhìn hắn, giúp đỡ Tô Mạt lên xe ngựa.

Một đường đi ra hoàng thành Đông An môn, Mặc Tùng ngồi ở bên ngoài trên tấm gỗ trên xe, chỉ vào một tòa tòa nhà lớn nhất nói:“Xem kìa, kia chắc là
tân phủ đệ của Lâm Giang Vương Nhị điện hạ. Khí thế quá đi!”

Sư phó đánh xe gật gật đầu, không nhiều lời.

Hắn bất quá là một tên đánh xe, không tới phiên hắn loa lắng, cũng hâm mộ không được.

Tô Việt ở bên trong nghe được, bèn vén màn xe lên để cho Tô Mạt xem.

Hắn cố ý bảo người đi vòng ngang qua, từ cửa trước trên đường cái của Vương phủ đi.

Chỉ thấy xe ngựa lui tới, chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt vui lên tiếng, đưa đại tiểu thư trở về trước.Nàng mang theo Kim Kết cùng Lăng Nhược, mặc quần áo mộc mạc, lại đeo cả mũ sa che mặt, sau đó đi tìm nhị ca.Tô Việt đã chuẩn bị xe ngựa xong, ở chỗ nhị môn chờ các nàng.Gã sai vặt của Nhị ca gọi là Mặc Tùng nói:“Ngũ tiểu thư, hai ngày này có đoàn xiếc ảo thuật từ phía nam đến, có diễn xiếc thú, còn có nuốt hỏa kiếm, ảo thuật , hay cực kỳ luôn.”Tô Mạt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Ngươi lại đi rồi?”Mặc Tùng cười hắc hắc, sờ sờ sau ót,“Chưa có đi, điều này chỉ nghe người ta nói thôi, muốn cho ngũ tiểu thư đi xem mới nói ra.”Kim Kết liền quyệt miệng, hừ một tiếng,“Ta thấy là ngươi muốn đi xem thì có. Dụ tiểu thư ta đi chỗ phức tạp có đủ loại người đó, địa phương vừa hỗn vừa loạn, ngươi muốn bị đánh hả.”Mặc Tùng vội cầu xin tha thứ,“Cô nãi nãi, biết ngươi lợi hại. Trăm ngàn đừng cáo trạng, nếu không mông ta đều bị đập nát .”Kim Kết giương mắt lạnh lẽo lườm hắn,“Về sau đừng lấy cái tiểu tâm tư của ngươi để xúi giục chủ tử, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”Mặc Tùng vội xin tha,“Nhị thiếu gia, tiểu nhân thật sự không có xúi giục ngài.”Tô Việt cười hớ hớ đag đi theo Tô Mạt phía trước, lúc này quay đầu nói:“Thật không? Ta đây không thích ăn đường cùng mứt hoa quả, vây sao ngươi mỗi lần đều phải mua?”Mặc Tùng vội đánh miệng mình, Tô Việt cười nói:“Được rồi. Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Kẹo đó là ta nguyện ý mua cho ngươi ăn. Chỉ đừng gạt ta mấy chuyện quan trọng hơn là được.”Mặc Tùng vội nói:“Tiểu nhân không dám, đó là chuyện xấu bụng, tiểu nhân thật không dám.”Kim Kết liếc mắt nhìn hắn, giúp đỡ Tô Mạt lên xe ngựa.Một đường đi ra hoàng thành Đông An môn, Mặc Tùng ngồi ở bên ngoài trên tấm gỗ trên xe, chỉ vào một tòa tòa nhà lớn nhất nói:“Xem kìa, kia chắc là tân phủ đệ của Lâm Giang Vương Nhị điện hạ. Khí thế quá đi!”Sư phó đánh xe gật gật đầu, không nhiều lời.Hắn bất quá là một tên đánh xe, không tới phiên hắn loa lắng, cũng hâm mộ không được.Tô Việt ở bên trong nghe được, bèn vén màn xe lên để cho Tô Mạt xem.Hắn cố ý bảo người đi vòng ngang qua, từ cửa trước trên đường cái của Vương phủ đi.Chỉ thấy xe ngựa lui tới, chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

Chương 505: Thiên ngoại lái hương 04