Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 506: Thiên ngoại lái hương 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ thấy xe ngựa lui tới chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.Hai bên cửa trước phủ là hai bức tượng sư tử bằng đá cao lớn uy mãnh, rất có khí thế.Vương phủ nằm trên một con phố buôn bán phồn hoa, cửa hàng san sát, người và xe đến rồi đi tấp nập hoa cả mắt. Đại Chu hôm nay tuy rằng còn sử dụng chính sách trọng nông ức thương, nhưng trên cơ bản không có chính sách nào đối với chợ gây hạn chế. Buôn bán trên đường trừ ngày hội cố định ba năm ngày khai tập thì trong những ngày bình thường hai bên đường vẫn là các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Nhưng là giá cả chợ so với ngày hội thường cao hơn một chút nên khách hàng phần đông là tầng người trung lưu hoặc cấp cao đến mua, thị dân gia cảnh bình thường vẫn nên chờ khai tập mới đến tập hợp mua hàng hóa.Tô Mạt tính toán một chút, nhìn nhìn, cảm thấy vừa ý với vị trí của một đại bố trang, dù là phía sau hay trước cửa đều có thể “giăng lưới bắt chim” (hai mặt tiền), chỉ cần nhìn là biết chỗ này nếu làm ăn sinh ý sẽ rất khá.Vách bên cạnh nó là một nhà tiệm bán thuốc, khách bên trong dù không cần lang trung chẩn bệnh cho nhưng tới mua dược không ít, cách vách bên kia cách là gia tiệm trà nho nhỏ, là nơi nghỉ chân của khách các nơi.Xem xét xong bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, chờ đem đông tây nam bắc đều xem hết thảy rồi Tô Mạt mới nói với nhị ca:“Chúng ta đến gia hình gia bố trang ở ngã tư kia đi.”Kia bố trang ở kia không sai, ngã tư đường đông đúc, xem như hết hoàng kim rồi, chỗ này chắc hẳn tiền thuê không ít a.Tô Việt nói:“Trang này… quả thật là vị trí tốt a.”Cách Lâm Giang Vương phủ rất gần, cuối phố chính là cửa Vương phủ, hắn cười cười.Chẳng lẽ muội tử muốn dùng đủ mọi thủ đoạn để mưu tính việc bày trí cái bố trang này?Tô Mạt thay một bộ trang phục tiểu nha đầu, lại nói Kim Kết làm cho nàng kiểu tóc nha hoàn đơn giản, trong nháy mắt Lăng Nhược đem nàng đi Lâm Giang Vương phủ nhìn một cái, sau đó đối Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, chúng ta đi nhìn một chút.”Tô Việt dở khóc dở cười, nàng biến hóa cũng nhanh thật, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ hết.Hai người xuống xe, Mặc Tùng nhìn Tô Mạt nhìn một hồi lâu, cười nói:“Tiểu thư cho dù giả thành nha hoàn vẫn thấy được khí chất tiểu thư.”Tô Mạt liếc trắng mắt, Kim Kết lại trực tiếp đạp hắn một cước, sau đó đi theo Tô Mạt cùng nhị thiếu gia vào bố trang.Hai mắt Tô Mạt nhanh chóng đánh giá, cơ bản là muốn tính sơ qua diện tích bố trang, bởi vì độ sâu của gian phòng nhất định phải đúng chuẩn, phía trên còn phải thêm vài thứ vụng vặt linh tinh nữa, nàng tính toán xong thấy nơi này so với tiêu chuẩn của nàng không sai biệt lắm liền quyết định.

Chỉ thấy xe ngựa lui tới chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

Hai bên cửa trước phủ là hai bức tượng sư tử bằng đá cao lớn uy mãnh, rất có khí thế.

Vương phủ nằm trên một con phố buôn bán phồn hoa, cửa hàng san sát, người và
xe đến rồi đi tấp nập hoa cả mắt. Đại Chu hôm nay tuy rằng còn sử dụng
chính sách trọng nông ức thương, nhưng trên cơ bản không có chính sách
nào đối với chợ gây hạn chế. Buôn bán trên đường trừ ngày hội cố định ba năm ngày khai tập thì trong những ngày bình thường hai bên đường vẫn là các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Nhưng là giá cả chợ so với ngày hội thường cao hơn một chút nên khách hàng phần đông là tầng người trung lưu hoặc cấp cao đến mua, thị dân gia cảnh bình thường vẫn nên
chờ khai tập mới đến tập hợp mua hàng hóa.

Tô Mạt tính toán một
chút, nhìn nhìn, cảm thấy vừa ý với vị trí của một đại bố trang, dù là
phía sau hay trước cửa đều có thể “giăng lưới bắt chim” (hai mặt tiền),
chỉ cần nhìn là biết chỗ này nếu làm ăn sinh ý sẽ rất khá.

Vách
bên cạnh nó là một nhà tiệm bán thuốc, khách bên trong dù không cần lang trung chẩn bệnh cho nhưng tới mua dược không ít, cách vách bên kia cách là gia tiệm trà nho nhỏ, là nơi nghỉ chân của khách các nơi.

Xem xét xong bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, chờ đem đông tây nam bắc đều xem hết thảy rồi Tô Mạt mới nói với nhị ca:“Chúng ta đến gia hình
gia bố trang ở ngã tư kia đi.”

Kia bố trang ở kia không sai, ngã tư đường đông đúc, xem như hết hoàng kim rồi, chỗ này chắc hẳn tiền thuê không ít a.

Tô Việt nói:“Trang này… quả thật là vị trí tốt a.”

Cách Lâm Giang Vương phủ rất gần, cuối phố chính là cửa Vương phủ, hắn cười cười.

Chẳng lẽ muội tử muốn dùng đủ mọi thủ đoạn để mưu tính việc bày trí cái bố trang này?

Tô Mạt thay một bộ trang phục tiểu nha đầu, lại nói Kim Kết làm cho nàng
kiểu tóc nha hoàn đơn giản, trong nháy mắt Lăng Nhược đem nàng đi Lâm
Giang Vương phủ nhìn một cái, sau đó đối Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia,
chúng ta đi nhìn một chút.”

Tô Việt dở khóc dở cười, nàng biến hóa cũng nhanh thật, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ hết.

Hai người xuống xe, Mặc Tùng nhìn Tô Mạt nhìn một hồi lâu, cười nói:“Tiểu
thư cho dù giả thành nha hoàn vẫn thấy được khí chất tiểu thư.”

Tô Mạt liếc trắng mắt, Kim Kết lại trực tiếp đạp hắn một cước, sau đó đi theo Tô Mạt cùng nhị thiếu gia vào bố trang.

Hai mắt Tô Mạt nhanh chóng đánh giá, cơ bản là muốn tính sơ qua diện tích
bố trang, bởi vì độ sâu của gian phòng nhất định phải đúng chuẩn, phía
trên còn phải thêm vài thứ vụng vặt linh tinh nữa, nàng tính toán xong
thấy nơi này so với tiêu chuẩn của nàng không sai biệt lắm liền quyết
định.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ thấy xe ngựa lui tới chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.Hai bên cửa trước phủ là hai bức tượng sư tử bằng đá cao lớn uy mãnh, rất có khí thế.Vương phủ nằm trên một con phố buôn bán phồn hoa, cửa hàng san sát, người và xe đến rồi đi tấp nập hoa cả mắt. Đại Chu hôm nay tuy rằng còn sử dụng chính sách trọng nông ức thương, nhưng trên cơ bản không có chính sách nào đối với chợ gây hạn chế. Buôn bán trên đường trừ ngày hội cố định ba năm ngày khai tập thì trong những ngày bình thường hai bên đường vẫn là các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Nhưng là giá cả chợ so với ngày hội thường cao hơn một chút nên khách hàng phần đông là tầng người trung lưu hoặc cấp cao đến mua, thị dân gia cảnh bình thường vẫn nên chờ khai tập mới đến tập hợp mua hàng hóa.Tô Mạt tính toán một chút, nhìn nhìn, cảm thấy vừa ý với vị trí của một đại bố trang, dù là phía sau hay trước cửa đều có thể “giăng lưới bắt chim” (hai mặt tiền), chỉ cần nhìn là biết chỗ này nếu làm ăn sinh ý sẽ rất khá.Vách bên cạnh nó là một nhà tiệm bán thuốc, khách bên trong dù không cần lang trung chẩn bệnh cho nhưng tới mua dược không ít, cách vách bên kia cách là gia tiệm trà nho nhỏ, là nơi nghỉ chân của khách các nơi.Xem xét xong bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, chờ đem đông tây nam bắc đều xem hết thảy rồi Tô Mạt mới nói với nhị ca:“Chúng ta đến gia hình gia bố trang ở ngã tư kia đi.”Kia bố trang ở kia không sai, ngã tư đường đông đúc, xem như hết hoàng kim rồi, chỗ này chắc hẳn tiền thuê không ít a.Tô Việt nói:“Trang này… quả thật là vị trí tốt a.”Cách Lâm Giang Vương phủ rất gần, cuối phố chính là cửa Vương phủ, hắn cười cười.Chẳng lẽ muội tử muốn dùng đủ mọi thủ đoạn để mưu tính việc bày trí cái bố trang này?Tô Mạt thay một bộ trang phục tiểu nha đầu, lại nói Kim Kết làm cho nàng kiểu tóc nha hoàn đơn giản, trong nháy mắt Lăng Nhược đem nàng đi Lâm Giang Vương phủ nhìn một cái, sau đó đối Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, chúng ta đi nhìn một chút.”Tô Việt dở khóc dở cười, nàng biến hóa cũng nhanh thật, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ hết.Hai người xuống xe, Mặc Tùng nhìn Tô Mạt nhìn một hồi lâu, cười nói:“Tiểu thư cho dù giả thành nha hoàn vẫn thấy được khí chất tiểu thư.”Tô Mạt liếc trắng mắt, Kim Kết lại trực tiếp đạp hắn một cước, sau đó đi theo Tô Mạt cùng nhị thiếu gia vào bố trang.Hai mắt Tô Mạt nhanh chóng đánh giá, cơ bản là muốn tính sơ qua diện tích bố trang, bởi vì độ sâu của gian phòng nhất định phải đúng chuẩn, phía trên còn phải thêm vài thứ vụng vặt linh tinh nữa, nàng tính toán xong thấy nơi này so với tiêu chuẩn của nàng không sai biệt lắm liền quyết định.

Chương 506: Thiên ngoại lái hương 05