Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 507: Thiên ngoại lái hương 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Phía trước bố trang này là 5 gian hàng cao hai tầng rộng rãi, mặt sau có tiểu viện, sương phòng, sau này có thể để cho bọn tiểu nhị ở lại, đi vào sâu bên trong còn có hai tiến, chính giữa có đại viện, mặt sau có tráo lâu.Xem ra tất cả đều đã đầy đủ.Vị trí này, diện tích này, Tô Mạt tính đi tính lại chỉ sợ tiền đầu tư phải lên đến năm sáu ngàn lượng bạc .Nhìn thấy bọn họ trái phải xem vải dệt, bên này tiểu nhị lập tức chạy đến chào đón bằng thanh âm trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình tuyệt đối nhiệt tình.Chưởng quầy bên kia đang ở gẩy đẩy bàn tính, Tô Mạt mỉm cười, nghe thanh âm kia của hắn thật chán chết đi được.Vải vóc ở đây chất lượng xem như không sai, màu sắc cũng đẹp mắt, chỉ là thoạt nhìn hơi cổ xưa một chút.Nàng cười với Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, nơi này hàng hóa thực cũ a, không bằng chúng ta qua trang Tống thị tơ lụa bên kia nhìn xem, nghe nói không chỉ tơ lụa của bọn họ tốt mà vải bố, vải bông đều có đủ cả.”Vị chưởng quầy kia vừa nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, cười cười đi ra, chắp tay nói:“Vị công tử này, xin hỏi người muốn mua vải bố? Trang của ta cũng có bố, đương nhiên chất lượng vô cùng tốt , giá cũng rất hợp lý.”Tô Mạt hỏi hỏi giá, nghe xong mới nói:“Chưởng quầy , giá này của ngươi so với bên kia cao hơn mấy phần nha.”Chưởng quầy kia lập tức cúi đầu thở dài,“Cái này nếu buôn bán như trước kia còn có lời nhiều. Theo giá bình thường mà nói, một cuộn vải sa tanh trung đẳng ít nhất cũng đã mười lượng bạc, kết quả Tống gia ỷ vào quyền thế, có thể lấy thứ này từ trong cung ban cho đem bán ra ngoài, mới có thể bán chín lượng bạc, cứ như vậy mãi, người khác còn có thể kiếm sinh ý như thế nào được chứ. Chúng tôi càng làm càng mệt. Hàng hóa bán ra không được, phía nam có hàng hóa mới người ta cũng chẳng dám đưa tới.”Tô Mạt gật gật đầu, vừa rồi nàng cũng có thấy Tống thị tơ lụa trang, chắc là nhà mụ mụ hoàng quý phi mở.Lẽ ra theo luật người nhà của hoàng hậu cùng quý phi ở bên ngoài không được kinh doanh, nhưng đây là Tống gia tứ gia đương nhiên không ai dám ngăn cản.Phụ thân của Hoàng quý phi là An Thanh Hầu căn bản không có làm ăn mua bán gì đương nhiên tra không ra hắn, nhưng ai biết bọn tứ gia có ra mặt hay không, ai dám khai bọn họ ra sao?!Tô Mạt tính toán một chút, cười nói:“Nhị thiếu gia, nhà này quá lớn, ta sợ không dùng được.”Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy kia lập tức hiểu ra , nhãn tình hắn sáng lên,“Hai vị là muốn bàn chuyện cửa hàng sao?”Tô Việt hơi hơi vuốt cằm không nói nhiều, chỉ làm ra dáng cho người ta nhìn sao cho giống mà thôi.
Phía trước bố trang
này là 5 gian hàng cao hai tầng rộng rãi, mặt sau có tiểu viện, sương
phòng, sau này có thể để cho bọn tiểu nhị ở lại, đi vào sâu bên trong
còn có hai tiến, chính giữa có đại viện, mặt sau có tráo lâu.
Xem ra tất cả đều đã đầy đủ.
Vị trí này, diện tích này, Tô Mạt tính đi tính lại chỉ sợ tiền đầu tư phải lên đến năm sáu ngàn lượng bạc .
Nhìn thấy bọn họ trái phải xem vải dệt, bên này tiểu nhị lập tức chạy đến
chào đón bằng thanh âm trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình tuyệt
đối nhiệt tình.
Chưởng quầy bên kia đang ở gẩy đẩy bàn tính, Tô Mạt mỉm cười, nghe thanh âm kia của hắn thật chán chết đi được.
Vải vóc ở đây chất lượng xem như không sai, màu sắc cũng đẹp mắt, chỉ là thoạt nhìn hơi cổ xưa một chút.
Nàng cười với Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, nơi này hàng hóa thực cũ a, không
bằng chúng ta qua trang Tống thị tơ lụa bên kia nhìn xem, nghe nói không chỉ tơ lụa của bọn họ tốt mà vải bố, vải bông đều có đủ cả.”
Vị
chưởng quầy kia vừa nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, cười cười đi ra,
chắp tay nói:“Vị công tử này, xin hỏi người muốn mua vải bố? Trang của
ta cũng có bố, đương nhiên chất lượng vô cùng tốt , giá cũng rất hợp
lý.”
Tô Mạt hỏi hỏi giá, nghe xong mới nói:“Chưởng quầy , giá này của ngươi so với bên kia cao hơn mấy phần nha.”
Chưởng quầy kia lập tức cúi đầu thở dài,“Cái này nếu buôn bán như trước kia
còn có lời nhiều. Theo giá bình thường mà nói, một cuộn vải sa tanh
trung đẳng ít nhất cũng đã mười lượng bạc, kết quả Tống gia ỷ vào quyền
thế, có thể lấy thứ này từ trong cung ban cho đem bán ra ngoài, mới có
thể bán chín lượng bạc, cứ như vậy mãi, người khác còn có thể kiếm sinh ý như thế nào được chứ. Chúng tôi càng làm càng mệt. Hàng hóa bán ra
không được, phía nam có hàng hóa mới người ta cũng chẳng dám đưa tới.”
Tô Mạt gật gật đầu, vừa rồi nàng cũng có thấy Tống thị tơ lụa trang, chắc là nhà mụ mụ hoàng quý phi mở.
Lẽ ra theo luật người nhà của hoàng hậu cùng quý phi ở bên ngoài không
được kinh doanh, nhưng đây là Tống gia tứ gia đương nhiên không ai dám
ngăn cản.
Phụ thân của Hoàng quý phi là An Thanh Hầu căn bản
không có làm ăn mua bán gì đương nhiên tra không ra hắn, nhưng ai biết
bọn tứ gia có ra mặt hay không, ai dám khai bọn họ ra sao?!
Tô Mạt tính toán một chút, cười nói:“Nhị thiếu gia, nhà này quá lớn, ta sợ không dùng được.”
Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy kia lập tức hiểu ra , nhãn tình hắn sáng lên,“Hai vị là muốn bàn chuyện cửa hàng sao?”
Tô Việt hơi hơi vuốt cằm không nói nhiều, chỉ làm ra dáng cho người ta nhìn sao cho giống mà thôi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Phía trước bố trang này là 5 gian hàng cao hai tầng rộng rãi, mặt sau có tiểu viện, sương phòng, sau này có thể để cho bọn tiểu nhị ở lại, đi vào sâu bên trong còn có hai tiến, chính giữa có đại viện, mặt sau có tráo lâu.Xem ra tất cả đều đã đầy đủ.Vị trí này, diện tích này, Tô Mạt tính đi tính lại chỉ sợ tiền đầu tư phải lên đến năm sáu ngàn lượng bạc .Nhìn thấy bọn họ trái phải xem vải dệt, bên này tiểu nhị lập tức chạy đến chào đón bằng thanh âm trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình tuyệt đối nhiệt tình.Chưởng quầy bên kia đang ở gẩy đẩy bàn tính, Tô Mạt mỉm cười, nghe thanh âm kia của hắn thật chán chết đi được.Vải vóc ở đây chất lượng xem như không sai, màu sắc cũng đẹp mắt, chỉ là thoạt nhìn hơi cổ xưa một chút.Nàng cười với Tô Việt nói:“Nhị thiếu gia, nơi này hàng hóa thực cũ a, không bằng chúng ta qua trang Tống thị tơ lụa bên kia nhìn xem, nghe nói không chỉ tơ lụa của bọn họ tốt mà vải bố, vải bông đều có đủ cả.”Vị chưởng quầy kia vừa nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, cười cười đi ra, chắp tay nói:“Vị công tử này, xin hỏi người muốn mua vải bố? Trang của ta cũng có bố, đương nhiên chất lượng vô cùng tốt , giá cũng rất hợp lý.”Tô Mạt hỏi hỏi giá, nghe xong mới nói:“Chưởng quầy , giá này của ngươi so với bên kia cao hơn mấy phần nha.”Chưởng quầy kia lập tức cúi đầu thở dài,“Cái này nếu buôn bán như trước kia còn có lời nhiều. Theo giá bình thường mà nói, một cuộn vải sa tanh trung đẳng ít nhất cũng đã mười lượng bạc, kết quả Tống gia ỷ vào quyền thế, có thể lấy thứ này từ trong cung ban cho đem bán ra ngoài, mới có thể bán chín lượng bạc, cứ như vậy mãi, người khác còn có thể kiếm sinh ý như thế nào được chứ. Chúng tôi càng làm càng mệt. Hàng hóa bán ra không được, phía nam có hàng hóa mới người ta cũng chẳng dám đưa tới.”Tô Mạt gật gật đầu, vừa rồi nàng cũng có thấy Tống thị tơ lụa trang, chắc là nhà mụ mụ hoàng quý phi mở.Lẽ ra theo luật người nhà của hoàng hậu cùng quý phi ở bên ngoài không được kinh doanh, nhưng đây là Tống gia tứ gia đương nhiên không ai dám ngăn cản.Phụ thân của Hoàng quý phi là An Thanh Hầu căn bản không có làm ăn mua bán gì đương nhiên tra không ra hắn, nhưng ai biết bọn tứ gia có ra mặt hay không, ai dám khai bọn họ ra sao?!Tô Mạt tính toán một chút, cười nói:“Nhị thiếu gia, nhà này quá lớn, ta sợ không dùng được.”Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy kia lập tức hiểu ra , nhãn tình hắn sáng lên,“Hai vị là muốn bàn chuyện cửa hàng sao?”Tô Việt hơi hơi vuốt cằm không nói nhiều, chỉ làm ra dáng cho người ta nhìn sao cho giống mà thôi.