Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 526: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ban đầu Tống Dung Hoa dẫn người đến là muốn dạy dỗ tạp quán của Tô Mạt, kết quả trên đường đi đến tất cả gia đinh đều bị người ta kêu về, hiện tại Tống Minh Dương lại xuất hiện, nói như vậy là hắn cố ý phá hư chuyện tốt của nàng.Nàng tức giân không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe đi .Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt một câu,“Ngươi chờ đó!”Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói hai câu, đám người Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều không khỏi hơi hơi nhíu mi.Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương rõ hơn so với Tô Mạt nhiều.Tô Mạt cũng không nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.Thì ra kho hàng đã dựa theo yêu cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự rõ ràng, từng cái giá bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.Trừ bỏ kho hàng, còn có một tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.Tiểu khóa viện này thực sự là nơi ẩn nấp an toàn, người ngoài căn bản không thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện cũng không thể tùy tiện đi vào.Nàng phái người nói cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu đã có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa. Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể khai trương cửa hàng .Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự bút đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự bút, bọn họ làm cho đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.Hơn nữa tiệm còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, thật sự là buổi khai trương này đã đem toàn bộ kinh thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.Tô Mạt còn cầu hoàng đế một việc, là nếu triều đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai hương tìm tòi hay xoi mói thì xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng đã nói trên. Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn dụng tâm kín đáo với cửa hàng.Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác đến tặng một đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng một gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện nhỏ gì cũng không xảy ra.

Ban đầu Tống Dung Hoa
dẫn người đến là muốn dạy dỗ tạp quán của Tô Mạt, kết quả trên đường đi
đến tất cả gia đinh đều bị người ta kêu về, hiện tại Tống Minh Dương lại xuất hiện, nói như vậy là hắn cố ý phá hư chuyện tốt của nàng.

Nàng tức giân không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe đi .

Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt một câu,“Ngươi chờ đó!”

Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói hai câu, đám người
Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều không khỏi hơi hơi nhíu mi.

Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương rõ hơn so với Tô Mạt nhiều.

Tô Mạt cũng không nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Thì ra kho hàng đã dựa theo yêu cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô
vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự rõ ràng, từng cái giá
bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.

Trừ bỏ kho hàng, còn có một tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.

Tiểu khóa viện này thực sự là nơi ẩn nấp an toàn, người ngoài căn bản không
thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện
cũng không thể tùy tiện đi vào.

Nàng phái người nói cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu đã có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở
trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa.
Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể
khai trương cửa hàng .

Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.

Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự bút
đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học
sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự bút, bọn họ làm cho
đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.

Hơn nữa tiệm
còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, thật sự là buổi khai trương này đã đem toàn bộ kinh
thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.

Tô Mạt còn cầu hoàng đế một việc, là nếu triều
đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều sẽ bị
xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai
hương tìm tòi hay xoi mói thì xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó
đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng đã nói trên. Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn
dụng tâm kín đáo với cửa hàng.

Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác
đến tặng một đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng một
gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.

Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.

Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện nhỏ gì cũng không xảy ra.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ban đầu Tống Dung Hoa dẫn người đến là muốn dạy dỗ tạp quán của Tô Mạt, kết quả trên đường đi đến tất cả gia đinh đều bị người ta kêu về, hiện tại Tống Minh Dương lại xuất hiện, nói như vậy là hắn cố ý phá hư chuyện tốt của nàng.Nàng tức giân không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe đi .Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt một câu,“Ngươi chờ đó!”Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói hai câu, đám người Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều không khỏi hơi hơi nhíu mi.Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương rõ hơn so với Tô Mạt nhiều.Tô Mạt cũng không nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.Thì ra kho hàng đã dựa theo yêu cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự rõ ràng, từng cái giá bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.Trừ bỏ kho hàng, còn có một tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.Tiểu khóa viện này thực sự là nơi ẩn nấp an toàn, người ngoài căn bản không thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện cũng không thể tùy tiện đi vào.Nàng phái người nói cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu đã có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa. Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể khai trương cửa hàng .Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự bút đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự bút, bọn họ làm cho đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.Hơn nữa tiệm còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, thật sự là buổi khai trương này đã đem toàn bộ kinh thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.Tô Mạt còn cầu hoàng đế một việc, là nếu triều đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai hương tìm tòi hay xoi mói thì xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng đã nói trên. Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn dụng tâm kín đáo với cửa hàng.Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác đến tặng một đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng một gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện nhỏ gì cũng không xảy ra.

Chương 526: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 01