Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 527: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bởi vì được Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đám lưu manh lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong kinh thành cũng không dám đến quấy rối.Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng không thể trực tiếp đến quấy rối.Cho nên, tuy rằng người đến người đi, rất là bận rộn, nhưng cũng không loạn, càng không có xuất hiện sự cố gì.Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, hắn quả thực chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối không dám sinh sự.Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người đi, có người hâm mộ mà tới, có người xem náo nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.Tiểu nhị của cửa hàng không đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao không ít, cho nên cản không nổi việc có người không được đến còn oán giận, đều hận không thể có thể chen đến Hương lâu làm công.Mỗi ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh rồi.Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, đã thấy được việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý định, cũng muốn mở tiệm.Tô Mạt cũng không để ý tới, mở cửa hàng đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng không có gì sai, mấu chốt là cần sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.Sự tranh đấu ở trên thương trường vốn chính là không thể tránh được.Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.Tuyệt đối không phải hộ thương gia bình thường.Khai trương tiệm được một tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt đi, gây thèm thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.Ngày này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài trên đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ không nổi, liền theo đại sảnh đi vào.Dù sao nơi đó càng rộng rãi.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt nhẹ cốc trà, chậm rãi nói:“Tổng cộng bắt được 16 kẻ trên người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên trên người mang chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”

Bởi vì được Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đám lưu manh lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong kinh thành cũng không dám đến quấy rối.

Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng không thể trực tiếp đến quấy rối.

Cho nên, tuy rằng người đến người đi, rất là bận rộn, nhưng cũng không loạn, càng không có xuất hiện sự cố gì.

Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, hắn quả thực
chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho
người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối không dám
sinh sự.

Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người đi, có người hâm mộ mà tới, có người xem náo
nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.

Tiểu nhị của cửa hàng không đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận
Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao không ít, cho nên cản không nổi việc có người không được đến còn oán
giận, đều hận không thể có thể chen đến Hương lâu làm công.

Mỗi
ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh
rồi.

Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.

Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, đã thấy được
việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý
định, cũng muốn mở tiệm.

Tô Mạt cũng không để ý tới, mở cửa hàng
đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng không có gì sai, mấu chốt là cần
sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.

Sự tranh đấu ở trên thương trường vốn chính là không thể tránh được.

Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.

Tuyệt đối không phải hộ thương gia bình thường.

Khai trương tiệm được một tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc
chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt đi, gây thèm
thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.

Ngày
này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài trên đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .

Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là
bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ không nổi, liền theo đại
sảnh đi vào.

Dù sao nơi đó càng rộng rãi.

Hoàng Phủ Cẩn nhẹ
nhàng vuốt nhẹ cốc trà, chậm rãi nói:“Tổng cộng bắt được 16 kẻ trên
người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên trên người mang
chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”

Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bởi vì được Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đám lưu manh lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong kinh thành cũng không dám đến quấy rối.Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng không thể trực tiếp đến quấy rối.Cho nên, tuy rằng người đến người đi, rất là bận rộn, nhưng cũng không loạn, càng không có xuất hiện sự cố gì.Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, hắn quả thực chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối không dám sinh sự.Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người đi, có người hâm mộ mà tới, có người xem náo nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.Tiểu nhị của cửa hàng không đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao không ít, cho nên cản không nổi việc có người không được đến còn oán giận, đều hận không thể có thể chen đến Hương lâu làm công.Mỗi ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh rồi.Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, đã thấy được việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý định, cũng muốn mở tiệm.Tô Mạt cũng không để ý tới, mở cửa hàng đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng không có gì sai, mấu chốt là cần sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.Sự tranh đấu ở trên thương trường vốn chính là không thể tránh được.Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.Tuyệt đối không phải hộ thương gia bình thường.Khai trương tiệm được một tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt đi, gây thèm thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.Ngày này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài trên đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ không nổi, liền theo đại sảnh đi vào.Dù sao nơi đó càng rộng rãi.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt nhẹ cốc trà, chậm rãi nói:“Tổng cộng bắt được 16 kẻ trên người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên trên người mang chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”

Chương 527: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 02