Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 528: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên, việc khác thì tạm được, chuyện của nàng hắn rất để tâm làm.Nếu là có người đến quấy rối, hắn đương nhiên không chút khách khí.Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu không, chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối sao?Hai người nói lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân không cần tiền bạc không cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm được miếng xương liền đi chỗ khác xin......”Bọn khiếu hóa tử ( ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng trên thân khách xông tới, những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cô cùng, lập tức ôm cái mũi tránh ra.Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn hắn, kết quả còn chưa có động thủ, một đám bọn họ liền lập tức nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.“Mọi người đều đến đây xem, đánh người kìa, làm quan mà giết người, kẻ có tiền giỏi lắm nha, không cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh chết người ......”Một kẻ ăn mày cũng không vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.Trên lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ nói:“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng đi.”Lúc này phía dưới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương lâu cùng nhiều khất cái đã xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến không có mệnh lệnh của hắn cũng không thể động thủ.Dù sao bọn họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, sẽ bị kẻ có tâm cơ kích động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng đoạn thị trường.Tuy rằng hoàng đế bảo hắn giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh hắn dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị hắn.Nói vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều không được.Vậy chỉ có một con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- thì phải là chiêu thức đi kích động quần chúng.Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều không phải là tự đi chế ra dư luận sao.Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt không sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.Đều đã bị người đội cho cái mũ to tướng trên đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất nhân).
Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên, việc khác thì tạm được, chuyện của nàng hắn rất để tâm làm.
Nếu là có người đến quấy rối, hắn đương nhiên không chút khách khí.
Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu không, chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối
sao?
Hai người nói lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác
bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân
không cần tiền bạc không cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm
được miếng xương liền đi chỗ khác xin......”
Bọn khiếu hóa tử (
ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng trên thân khách xông tới,
những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cô cùng, lập tức ôm cái
mũi tránh ra.
Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn hắn,
kết quả còn chưa có động thủ, một đám bọn họ liền lập tức nằm trên mặt
đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.
“Mọi người đều đến đây xem,
đánh người kìa, làm quan mà giết người, kẻ có tiền giỏi lắm nha, không
cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh chết người ......”
Một kẻ ăn mày cũng không vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.
Trên lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ nói:“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng đi.”
Lúc này phía dưới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương
lâu cùng nhiều khất cái đã xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến không có mệnh lệnh của hắn cũng không thể động thủ.
Dù sao bọn
họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, sẽ bị kẻ có tâm cơ kích
động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng
đoạn thị trường.
Tuy rằng hoàng đế bảo hắn giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh hắn
dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị hắn.
Nói vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.
Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều không được.
Vậy chỉ có một con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- thì phải là chiêu thức đi kích động quần chúng.
Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều không phải là tự đi chế ra dư luận sao.
Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối
cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt
không sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.
Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.
Đều đã bị người đội cho cái mũ to tướng trên đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ
thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất
nhân).
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên, việc khác thì tạm được, chuyện của nàng hắn rất để tâm làm.Nếu là có người đến quấy rối, hắn đương nhiên không chút khách khí.Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu không, chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối sao?Hai người nói lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân không cần tiền bạc không cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm được miếng xương liền đi chỗ khác xin......”Bọn khiếu hóa tử ( ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng trên thân khách xông tới, những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cô cùng, lập tức ôm cái mũi tránh ra.Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn hắn, kết quả còn chưa có động thủ, một đám bọn họ liền lập tức nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.“Mọi người đều đến đây xem, đánh người kìa, làm quan mà giết người, kẻ có tiền giỏi lắm nha, không cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh chết người ......”Một kẻ ăn mày cũng không vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.Trên lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ nói:“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng đi.”Lúc này phía dưới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương lâu cùng nhiều khất cái đã xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến không có mệnh lệnh của hắn cũng không thể động thủ.Dù sao bọn họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, sẽ bị kẻ có tâm cơ kích động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng đoạn thị trường.Tuy rằng hoàng đế bảo hắn giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh hắn dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị hắn.Nói vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều không được.Vậy chỉ có một con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- thì phải là chiêu thức đi kích động quần chúng.Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều không phải là tự đi chế ra dư luận sao.Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt không sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.Đều đã bị người đội cho cái mũ to tướng trên đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất nhân).