Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 570: Người phụ thân ghen tỵ 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ban đêm, trong phòng đèn sáng rực, Tô Nhân Vũ nhìn nữ nhi đang thu thập đồ đạc, quần áo bó sát a, tiểu chủy thủ a......Hắn chân mày cau chặt lại, nha đầu kia đến bây giờ còn chưa nói cho hắn bất cứ cái gì.Hắn chỉ biết là nàng khẳng định đang làm cái gì đó, nhưng là không biết rốt cuộc làm cái gì.Vậy trong lòng tư vị cũng không dễ chịu mấy.Không giúp được gì, còn bị bài xích bên ngoài.Hắn có chuyện bức xúc rất lớn, muốn hỏi nữ nhi một chút, khi nào thì mới có thể thật sự đem hắn coi như người thân cận nhất.Tô Mạt thu thập xong xuôi, quay đầu đụng phải ánh mắt bi thương của hắn, cười nói:“Cha, chờ nữ nhi làm xong, sẽ nói cho cha nghe. Hiện tại mà...... Không thể nói, nếu là làm không tốt sẽ mất mặt lắm.”Tô Nhân Vũ cười khổ, nha đầu này.Hắn tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực,“Nha đầu, nhớ chiếu cố tốt chính mình.”Tô Mạt cười nói:“Cha, ngài cứ yên tâm đi. Có hắn nữa mà.”Tô Nhân Vũ càng bi thống, cái này còn để nam nhân khác chiếu cố đến chính nữ nhi của mình, quả thực là...... Làm cho hắn có cảm giác giống như trái tim như bị dao cứa từng nhát.Hoàng Phủ Cẩn một thân quần áo màu đen bó sát, sạch sẽ lưu loát, cả người bị một cỗ đại khí cường mạnh bao bọc.Hắn nhìn Tô Nhân Vũ một cái, không có xem nhẹ sự lưu luyến cùng cưng chiều trong mắt hắn đối với nữ nhi.Tuy rằng nam nhân này là phụ thân của Mạt nhi, nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, hắn nhất thời cũng thấy khó chịu.Hừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn đem Tô Mạt cõng trên lưng,“Đi thôi.”Bọn họ muốn dùng xe ngựa ngày thường hay dùng để đưa hoa đi ra ngoài.Tô Mạt quay đầu hướng Tô Nhân Vũ cười cười, phất phất tay,“Cha, người cứ nhìn là được rồi. Rất nhanh ta sẽ nói với người, nói không chừng còn tìm cha hỗ trợ nữa đấy.”Tô Nhân Vũ nghe Tô Mạt nói sẽ tìm hắn hỗ trợ, lại cảm thấy vui mừng, tiểu nha đầu này luôn là kiểu người đánh người ta một cái bạt tai rồi lại đem táo qua cho ăn.Nàng biết tự mình cố ý để rơi xuống nước sẽ làm cho Hoàng Phủ Cẩn tiểu tử kia không thoải mái, tức giận, chẳng lẽ sẽ không biết chính hắn một người phụ thân cũng sẽ đau lòng cũng sẽ tức giận sao?Chẳng qua là không nỡ làm cho nàng thân thể khó chịu lại chịu thêm ủy khuất mà thôi.Tên tiểu tử thúi này, Mạt nhi đều bị rơi xuống nước rồi, khó chịu như vậy, thế nhưng còn mặt dày để nữ nhi của mình dỗ dành tên nhóc đó lâu như vậy.Tô Nhân Vũ càng nghĩ càng ghen tị, trong lòng chua chát.Nhất là nhìn nữ nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn tâm linh tương thông, bộ dáng cực lực săn sóc nhau như thế, hắn thật sự là...... Aiz.
Ban đêm, trong phòng đèn sáng rực, Tô Nhân Vũ nhìn nữ nhi đang thu thập đồ đạc, quần áo bó sát a, tiểu chủy thủ a......
Hắn chân mày cau chặt lại, nha đầu kia đến bây giờ còn chưa nói cho hắn bất cứ cái gì.
Hắn chỉ biết là nàng khẳng định đang làm cái gì đó, nhưng là không biết rốt cuộc làm cái gì.
Vậy trong lòng tư vị cũng không dễ chịu mấy.
Không giúp được gì, còn bị bài xích bên ngoài.
Hắn có chuyện bức xúc rất lớn, muốn hỏi nữ nhi một chút, khi nào thì mới có thể thật sự đem hắn coi như người thân cận nhất.
Tô Mạt thu thập xong xuôi, quay đầu đụng phải ánh mắt bi thương của hắn,
cười nói:“Cha, chờ nữ nhi làm xong, sẽ nói cho cha nghe. Hiện tại
mà...... Không thể nói, nếu là làm không tốt sẽ mất mặt lắm.”
Tô Nhân Vũ cười khổ, nha đầu này.
Hắn tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực,“Nha đầu, nhớ chiếu cố tốt chính mình.”
Tô Mạt cười nói:“Cha, ngài cứ yên tâm đi. Có hắn nữa mà.”
Tô Nhân Vũ càng bi thống, cái này còn để nam nhân khác chiếu cố đến chính
nữ nhi của mình, quả thực là...... Làm cho hắn có cảm giác giống như
trái tim như bị dao cứa từng nhát.
Hoàng Phủ Cẩn một thân quần áo màu đen bó sát, sạch sẽ lưu loát, cả người bị một cỗ đại khí cường mạnh bao bọc.
Hắn nhìn Tô Nhân Vũ một cái, không có xem nhẹ sự lưu luyến cùng cưng chiều trong mắt hắn đối với nữ nhi.
Tuy rằng nam nhân này là phụ thân của Mạt nhi, nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, hắn nhất thời cũng thấy khó chịu.
Hừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn đem Tô Mạt cõng trên lưng,“Đi thôi.”
Bọn họ muốn dùng xe ngựa ngày thường hay dùng để đưa hoa đi ra ngoài.
Tô Mạt quay đầu hướng Tô Nhân Vũ cười cười, phất phất tay,“Cha, người cứ
nhìn là được rồi. Rất nhanh ta sẽ nói với người, nói không chừng còn tìm cha hỗ trợ nữa đấy.”
Tô Nhân Vũ nghe Tô Mạt nói sẽ tìm hắn hỗ
trợ, lại cảm thấy vui mừng, tiểu nha đầu này luôn là kiểu người đánh
người ta một cái bạt tai rồi lại đem táo qua cho ăn.
Nàng biết tự mình cố ý để rơi xuống nước sẽ làm cho Hoàng Phủ Cẩn tiểu tử kia không
thoải mái, tức giận, chẳng lẽ sẽ không biết chính hắn một người phụ thân cũng sẽ đau lòng cũng sẽ tức giận sao?
Chẳng qua là không nỡ làm cho nàng thân thể khó chịu lại chịu thêm ủy khuất mà thôi.
Tên tiểu tử thúi này, Mạt nhi đều bị rơi xuống nước rồi, khó chịu như vậy,
thế nhưng còn mặt dày để nữ nhi của mình dỗ dành tên nhóc đó lâu như
vậy.
Tô Nhân Vũ càng nghĩ càng ghen tị, trong lòng chua chát.
Nhất là nhìn nữ nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn tâm linh tương thông, bộ dáng cực lực săn sóc nhau như thế, hắn thật sự là...... Aiz.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ban đêm, trong phòng đèn sáng rực, Tô Nhân Vũ nhìn nữ nhi đang thu thập đồ đạc, quần áo bó sát a, tiểu chủy thủ a......Hắn chân mày cau chặt lại, nha đầu kia đến bây giờ còn chưa nói cho hắn bất cứ cái gì.Hắn chỉ biết là nàng khẳng định đang làm cái gì đó, nhưng là không biết rốt cuộc làm cái gì.Vậy trong lòng tư vị cũng không dễ chịu mấy.Không giúp được gì, còn bị bài xích bên ngoài.Hắn có chuyện bức xúc rất lớn, muốn hỏi nữ nhi một chút, khi nào thì mới có thể thật sự đem hắn coi như người thân cận nhất.Tô Mạt thu thập xong xuôi, quay đầu đụng phải ánh mắt bi thương của hắn, cười nói:“Cha, chờ nữ nhi làm xong, sẽ nói cho cha nghe. Hiện tại mà...... Không thể nói, nếu là làm không tốt sẽ mất mặt lắm.”Tô Nhân Vũ cười khổ, nha đầu này.Hắn tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực,“Nha đầu, nhớ chiếu cố tốt chính mình.”Tô Mạt cười nói:“Cha, ngài cứ yên tâm đi. Có hắn nữa mà.”Tô Nhân Vũ càng bi thống, cái này còn để nam nhân khác chiếu cố đến chính nữ nhi của mình, quả thực là...... Làm cho hắn có cảm giác giống như trái tim như bị dao cứa từng nhát.Hoàng Phủ Cẩn một thân quần áo màu đen bó sát, sạch sẽ lưu loát, cả người bị một cỗ đại khí cường mạnh bao bọc.Hắn nhìn Tô Nhân Vũ một cái, không có xem nhẹ sự lưu luyến cùng cưng chiều trong mắt hắn đối với nữ nhi.Tuy rằng nam nhân này là phụ thân của Mạt nhi, nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, hắn nhất thời cũng thấy khó chịu.Hừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn đem Tô Mạt cõng trên lưng,“Đi thôi.”Bọn họ muốn dùng xe ngựa ngày thường hay dùng để đưa hoa đi ra ngoài.Tô Mạt quay đầu hướng Tô Nhân Vũ cười cười, phất phất tay,“Cha, người cứ nhìn là được rồi. Rất nhanh ta sẽ nói với người, nói không chừng còn tìm cha hỗ trợ nữa đấy.”Tô Nhân Vũ nghe Tô Mạt nói sẽ tìm hắn hỗ trợ, lại cảm thấy vui mừng, tiểu nha đầu này luôn là kiểu người đánh người ta một cái bạt tai rồi lại đem táo qua cho ăn.Nàng biết tự mình cố ý để rơi xuống nước sẽ làm cho Hoàng Phủ Cẩn tiểu tử kia không thoải mái, tức giận, chẳng lẽ sẽ không biết chính hắn một người phụ thân cũng sẽ đau lòng cũng sẽ tức giận sao?Chẳng qua là không nỡ làm cho nàng thân thể khó chịu lại chịu thêm ủy khuất mà thôi.Tên tiểu tử thúi này, Mạt nhi đều bị rơi xuống nước rồi, khó chịu như vậy, thế nhưng còn mặt dày để nữ nhi của mình dỗ dành tên nhóc đó lâu như vậy.Tô Nhân Vũ càng nghĩ càng ghen tị, trong lòng chua chát.Nhất là nhìn nữ nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn tâm linh tương thông, bộ dáng cực lực săn sóc nhau như thế, hắn thật sự là...... Aiz.