Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 571: Những thành tích đó khiến người ta rớt quai hàm 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ đứng ở dưới hành lang, nhìn Tô Mạt một thân hắc y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thanh tú xinh đẹp cùng Hoàng Phủ Cẩn cước bộ không tiếng động đi ra ngoài, trong lòng như có cảm giác làm bể bình ngũ vị (năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn).Nữ nhi khi nào thì mới có thể mở rông trái tim tiếp nhận hắn chứ?Tô Mạt đi được vài bước, thì nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Cẩn ca ca ở bên ngoài chờ ta một chút.”Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết thời điểm nàng gọi hắn Cẩn ca ca, bình thường thời điểm là muốn làm cho hắn không bực dọc, nhưng hắn không thể cự tuyệt.Hắn đi phía trước, nghe Tô Mạt quay thân nhào về phía sau, kêu lên một tiếng,“Cha, ta sẽ nhanh chóng trở về thăm người cùng đại tỷ. Cha không cần nhớ ta đâu.”Hoàng Phủ Cẩn tăng nhanh bộ pháp đi ra ngoài.Trái tim trong lồng ngực Tô Nhân Vũ quả thực như bị thứ hạnh phúc làm căng nứt, đây là nữ nhi lần đầu tiên vô cùng thân thiết nói chuyện với hắn như vậy, chủ động nhào vào trong lòng hắn.Hắn vui tươi hớn hở ôm lấy nàng,“Nha đầu ngoan, biết cha nhớ ngươi là tốt rồi.”Tô Mạt hì hì cười, sau đó nhảy xuống, phất phất tay, lần này là thật đi rồi.Nhanh như chớp chạy đi.Theo xe hoa mộc rời vườn hoa đi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến ngoại ô, ngồi chung một con ngựa hướng thôn trang phía trước đi tới.Ở trên đường hội tụ với Lăng Nhược cùng A Lí vài người bọn họ.Lan Như như trước đang âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, còn chưa có cái gì tiến triển, bất quá lại phát hiện vài trinh sát của người đế hoặc trong cung, nhiều ngày này Tô Mạt đến, bọn họ liền đi ra ngoài đưa thư.Tô Mạt kêu người khác không cần đả thảo kinh xà, mật thám như vậy là cần lưu giữ lại.Bọn họ hơn phân nửa là gã sai vặt tiểu nhị trong vườn hoa, căn bản không thể tiếp xúc nòng cốt, cho nên cũng không cần quá để ý, chỉ giữ lại bọn chúng nhằm khiến đám người trong cung yê n lòng là được rồi.Suốt đêm chạy đến căn cứ bí mật của Tô Mạt, lần này xuất phát từ sự cần thiết, Kim Kết không cùng đến, nàng ta bắt buộc phải lưu lại trong vườn hoa để nhằm che giấu.Đến thôn trang, bọn họ nghỉ ngơi đôi chút, đám người Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn liền tiến về phía hầm lò.Bọn họ đem hầm lò xây dựng trong núi, số lượng lớn than đá cũng vận chuyển nơi đó, mặt ngoài cũng mở vài hầm lò đốt than, thiêu thành than rồi chỉ tiêu thụ ở vùng phụ cận mấy thôn trang này thôi.Trong xưởng lò than rất an toàn, hơn nữa còn thông gió, che phủ, nhóm thợ thủ công bên trong bận bịu trăm bề , phân công rõ ràng, trật tự rành mạch có trình tự.Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặt ngoài không tở vẻ gì, nhưng bên trong lại dữ dội như nước lũ, tuy rằng đã sớm biết nàng rất có khả năng, lại không nghĩ đến lợi hại như vậy.
Tô Nhân Vũ đứng ở dưới hành lang, nhìn Tô Mạt một thân hắc y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như
tuyết thanh tú xinh đẹp cùng Hoàng Phủ Cẩn cước bộ không tiếng động đi
ra ngoài, trong lòng như có cảm giác làm bể bình ngũ vị (năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn).
Nữ nhi khi nào thì mới có thể mở rông trái tim tiếp nhận hắn chứ?
Tô Mạt đi được vài bước, thì nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Cẩn ca ca ở bên ngoài chờ ta một chút.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết thời điểm nàng gọi hắn Cẩn ca ca, bình thường thời
điểm là muốn làm cho hắn không bực dọc, nhưng hắn không thể cự tuyệt.
Hắn đi phía trước, nghe Tô Mạt quay thân nhào về phía sau, kêu lên một
tiếng,“Cha, ta sẽ nhanh chóng trở về thăm người cùng đại tỷ. Cha không
cần nhớ ta đâu.”
Hoàng Phủ Cẩn tăng nhanh bộ pháp đi ra ngoài.
Trái tim trong lồng ngực Tô Nhân Vũ quả thực như bị thứ hạnh phúc làm căng
nứt, đây là nữ nhi lần đầu tiên vô cùng thân thiết nói chuyện với hắn
như vậy, chủ động nhào vào trong lòng hắn.
Hắn vui tươi hớn hở ôm lấy nàng,“Nha đầu ngoan, biết cha nhớ ngươi là tốt rồi.”
Tô Mạt hì hì cười, sau đó nhảy xuống, phất phất tay, lần này là thật đi rồi.
Nhanh như chớp chạy đi.
Theo xe hoa mộc rời vườn hoa đi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến ngoại ô,
ngồi chung một con ngựa hướng thôn trang phía trước đi tới.
Ở trên đường hội tụ với Lăng Nhược cùng A Lí vài người bọn họ.
Lan Như như trước đang âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, còn chưa có cái
gì tiến triển, bất quá lại phát hiện vài trinh sát của người đế hoặc
trong cung, nhiều ngày này Tô Mạt đến, bọn họ liền đi ra ngoài đưa thư.
Tô Mạt kêu người khác không cần đả thảo kinh xà, mật thám như vậy là cần lưu giữ lại.
Bọn họ hơn phân nửa là gã sai vặt tiểu nhị trong vườn hoa, căn bản không
thể tiếp xúc nòng cốt, cho nên cũng không cần quá để ý, chỉ giữ lại bọn
chúng nhằm khiến đám người trong cung yê n lòng là được rồi.
Suốt đêm chạy đến căn cứ bí mật của Tô Mạt, lần này xuất phát từ sự cần
thiết, Kim Kết không cùng đến, nàng ta bắt buộc phải lưu lại trong vườn
hoa để nhằm che giấu.
Đến thôn trang, bọn họ nghỉ ngơi đôi chút, đám người Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn liền tiến về phía hầm lò.
Bọn họ đem hầm lò xây dựng trong núi, số lượng lớn than đá cũng vận chuyển
nơi đó, mặt ngoài cũng mở vài hầm lò đốt than, thiêu thành than rồi chỉ
tiêu thụ ở vùng phụ cận mấy thôn trang này thôi.
Trong xưởng lò
than rất an toàn, hơn nữa còn thông gió, che phủ, nhóm thợ thủ công bên
trong bận bịu trăm bề , phân công rõ ràng, trật tự rành mạch có trình
tự.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặt ngoài không tở vẻ gì, nhưng bên
trong lại dữ dội như nước lũ, tuy rằng đã sớm biết nàng rất có khả năng, lại không nghĩ đến lợi hại như vậy.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ đứng ở dưới hành lang, nhìn Tô Mạt một thân hắc y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thanh tú xinh đẹp cùng Hoàng Phủ Cẩn cước bộ không tiếng động đi ra ngoài, trong lòng như có cảm giác làm bể bình ngũ vị (năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn).Nữ nhi khi nào thì mới có thể mở rông trái tim tiếp nhận hắn chứ?Tô Mạt đi được vài bước, thì nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Cẩn ca ca ở bên ngoài chờ ta một chút.”Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết thời điểm nàng gọi hắn Cẩn ca ca, bình thường thời điểm là muốn làm cho hắn không bực dọc, nhưng hắn không thể cự tuyệt.Hắn đi phía trước, nghe Tô Mạt quay thân nhào về phía sau, kêu lên một tiếng,“Cha, ta sẽ nhanh chóng trở về thăm người cùng đại tỷ. Cha không cần nhớ ta đâu.”Hoàng Phủ Cẩn tăng nhanh bộ pháp đi ra ngoài.Trái tim trong lồng ngực Tô Nhân Vũ quả thực như bị thứ hạnh phúc làm căng nứt, đây là nữ nhi lần đầu tiên vô cùng thân thiết nói chuyện với hắn như vậy, chủ động nhào vào trong lòng hắn.Hắn vui tươi hớn hở ôm lấy nàng,“Nha đầu ngoan, biết cha nhớ ngươi là tốt rồi.”Tô Mạt hì hì cười, sau đó nhảy xuống, phất phất tay, lần này là thật đi rồi.Nhanh như chớp chạy đi.Theo xe hoa mộc rời vườn hoa đi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến ngoại ô, ngồi chung một con ngựa hướng thôn trang phía trước đi tới.Ở trên đường hội tụ với Lăng Nhược cùng A Lí vài người bọn họ.Lan Như như trước đang âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, còn chưa có cái gì tiến triển, bất quá lại phát hiện vài trinh sát của người đế hoặc trong cung, nhiều ngày này Tô Mạt đến, bọn họ liền đi ra ngoài đưa thư.Tô Mạt kêu người khác không cần đả thảo kinh xà, mật thám như vậy là cần lưu giữ lại.Bọn họ hơn phân nửa là gã sai vặt tiểu nhị trong vườn hoa, căn bản không thể tiếp xúc nòng cốt, cho nên cũng không cần quá để ý, chỉ giữ lại bọn chúng nhằm khiến đám người trong cung yê n lòng là được rồi.Suốt đêm chạy đến căn cứ bí mật của Tô Mạt, lần này xuất phát từ sự cần thiết, Kim Kết không cùng đến, nàng ta bắt buộc phải lưu lại trong vườn hoa để nhằm che giấu.Đến thôn trang, bọn họ nghỉ ngơi đôi chút, đám người Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn liền tiến về phía hầm lò.Bọn họ đem hầm lò xây dựng trong núi, số lượng lớn than đá cũng vận chuyển nơi đó, mặt ngoài cũng mở vài hầm lò đốt than, thiêu thành than rồi chỉ tiêu thụ ở vùng phụ cận mấy thôn trang này thôi.Trong xưởng lò than rất an toàn, hơn nữa còn thông gió, che phủ, nhóm thợ thủ công bên trong bận bịu trăm bề , phân công rõ ràng, trật tự rành mạch có trình tự.Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặt ngoài không tở vẻ gì, nhưng bên trong lại dữ dội như nước lũ, tuy rằng đã sớm biết nàng rất có khả năng, lại không nghĩ đến lợi hại như vậy.