Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 574: Những thành tích đó khiến người ta rớt quai hàm 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Miên man suy nghĩ, Liễu Đại tiến vào,“Thiếu gia, tiểu thư, Từ Tam đến rồi.”Từ Tam là trưởng thôn trang của Bạch Hà thôn trang, nơi đó xây dựng một loạt nông trường, hai năm này hắn rốt cục dựa theo Tô Mạt yêu cầu làm ra, cuộc sống trải qua thật sự là náo nhiệt.Vốn mấy năm đó, thôn trang hắn cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, so với cái khác thôn trang thu hoạch luôn kém hơn một nửa, nay dùng cách của Tô Mạt xây dựng nông trường với hệ thống sinh vật cải cách một chút, kết quả tuy rằng không trồng trọt, thu nhập lại rất tốt.Sau đó từ các thôn trang khác bán lương thực cũng dư dả.Mà hắn tinh ranh hơn, không mua lương thực, mà là nghĩ biện pháp dùng các hiện vật trong nông trường như thủy sản, gà, vit, cá…để đi đổi.Vừa nhìn thấy Tô Mạt, Từ Tam cười toe toét khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn, vui mừng nói:“Thiếu gia tiểu thư, lần này thỉnh tới thôn trang của chúng ta ở được không.”Mỗi hồi đến đều ở chỗ thôn trang của Liễu Đại, tuy rằng tòa nhà kia của hắn cực kì rộng lớn, những cũng không cần vênh váo a, nông trường hiện tại của mình cũng không tệ a.Hơn nữa hắn biết Tô tiểu thư vẫn rất quan tâm đến nông trường kia, về phần Tĩnh thiếu gia thì không lo, Tĩnh thiếu gia tự nhiên là đi theo Tô tiểu thư.Liễu Đại nghe thấy hắn vừa mở miệng thì là cướp người, nhất thời nói:“Từ Tam, ngươi như vậy là không đúng a. Ta đều chuẩn bị tốt mấy tháng rồi.”Từ Tam vươn cổ nói:“Chúng ta đây còn chuẩn bị tốt đã vài năm. Chính là mong muốn tiểu thư đi đến chỗ ta ở vài ngày.”Tô Mạt không nín được cười,“Được rồi được rồi, hai người các ngươi cộng lại đều vượt qua một trăm tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử vậy. Lần này phải ở một khoảng thời gian, nơi nào cũng không bỏ qua. Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”Từ Tam vui sướng hài lòng thị uy với Liễu Đại, chuồn đi chuẩn bị ngựa, để cho Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn cưỡi ngựa, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.Hiện tại là tháng năm, đúng là thời điểm rất tốt.Trên đường Tô Mạt cùng Từ Tam hàn huyên tán gẫu, nghe trong lời nói của hắn lộ rõ vẻ tự hào, nàng đều cười đến vài lần nằm úp sấp ngã trên lưng ngựa.Nông trường rất lớn, cơ hồ đem mấy trăm mẫu đều vây bọc ở bên trong, gà vịt ngỗng đều thành đàn, trong Ngư Đường có cá, ba ba, tôm, cua, cuối hạ hái đài sen lấy ngó sen, còn có một vùng đồi cỏ chuyên môn dùng để chăn nuôi một đám dê bò.Nơi này nuôi tằm chỉ có một mùa, chủ yếu vẫn là trồng cây bông, tự cấp tự túc, kéo sợi dệt vải, đều đủ dùng.Guồng nước cao lớn quay không ngừng, dòng suối nhỏ trong ruộng chảy róc rách, không cần nhân công tưới tiêu, vườn rau xanh mơn mởn, các loại trái cây, rau xanh rất phong phú......Hồ cá, chuồng gà, ruộng đồng...... Biến thành một chỉnh thể thống nhất.Hoàng Phủ Cẩn xem như mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.

Miên man suy nghĩ, Liễu Đại tiến vào,“Thiếu gia, tiểu thư, Từ Tam đến rồi.”

Từ Tam là trưởng thôn trang của Bạch Hà thôn trang, nơi đó xây dựng một
loạt nông trường, hai năm này hắn rốt cục dựa theo Tô Mạt yêu cầu làm
ra, cuộc sống trải qua thật sự là náo nhiệt.

Vốn mấy năm đó, thôn trang hắn cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, so với cái khác
thôn trang thu hoạch luôn kém hơn một nửa, nay dùng cách của Tô Mạt xây
dựng nông trường với hệ thống sinh vật cải cách một chút, kết quả tuy
rằng không trồng trọt, thu nhập lại rất tốt.

Sau đó từ các thôn trang khác bán lương thực cũng dư dả.

Mà hắn tinh ranh hơn, không mua lương thực, mà là nghĩ biện pháp dùng các
hiện vật trong nông trường như thủy sản, gà, vit, cá…để đi đổi.

Vừa nhìn thấy Tô Mạt, Từ Tam cười toe toét khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn,
vui mừng nói:“Thiếu gia tiểu thư, lần này thỉnh tới thôn trang của chúng ta ở được không.”

Mỗi hồi đến đều ở chỗ thôn trang của Liễu Đại, tuy rằng tòa nhà kia của hắn cực kì rộng lớn, những cũng không cần vênh váo a, nông trường hiện tại của mình cũng không tệ a.

Hơn nữa
hắn biết Tô tiểu thư vẫn rất quan tâm đến nông trường kia, về phần Tĩnh
thiếu gia thì không lo, Tĩnh thiếu gia tự nhiên là đi theo Tô tiểu thư.

Liễu Đại nghe thấy hắn vừa mở miệng thì là cướp người, nhất thời nói:“Từ
Tam, ngươi như vậy là không đúng a. Ta đều chuẩn bị tốt mấy tháng rồi.”

Từ Tam vươn cổ nói:“Chúng ta đây còn chuẩn bị tốt đã vài năm. Chính là mong muốn tiểu thư đi đến chỗ ta ở vài ngày.”

Tô Mạt không nín được cười,“Được rồi được rồi, hai người các ngươi cộng
lại đều vượt qua một trăm tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử vậy. Lần
này phải ở một khoảng thời gian, nơi nào cũng không bỏ qua. Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Từ Tam vui sướng hài lòng thị uy với Liễu Đại, chuồn đi chuẩn bị ngựa, để cho Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn cưỡi
ngựa, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Hiện tại là tháng năm, đúng là thời điểm rất tốt.

Trên đường Tô Mạt cùng Từ Tam hàn huyên tán gẫu, nghe trong lời nói của hắn
lộ rõ vẻ tự hào, nàng đều cười đến vài lần nằm úp sấp ngã trên lưng
ngựa.

Nông trường rất lớn, cơ hồ đem mấy trăm mẫu đều vây bọc ở
bên trong, gà vịt ngỗng đều thành đàn, trong Ngư Đường có cá, ba ba,
tôm, cua, cuối hạ hái đài sen lấy ngó sen, còn có một vùng đồi cỏ chuyên môn dùng để chăn nuôi một đám dê bò.

Nơi này nuôi tằm chỉ có một mùa, chủ yếu vẫn là trồng cây bông, tự cấp tự túc, kéo sợi dệt vải, đều đủ dùng.

Guồng nước cao lớn quay không ngừng, dòng suối nhỏ trong ruộng chảy róc rách, không cần nhân công tưới tiêu, vườn rau xanh mơn mởn, các loại trái
cây, rau xanh rất phong phú......

Hồ cá, chuồng gà, ruộng đồng...... Biến thành một chỉnh thể thống nhất.

Hoàng Phủ Cẩn xem như mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Miên man suy nghĩ, Liễu Đại tiến vào,“Thiếu gia, tiểu thư, Từ Tam đến rồi.”Từ Tam là trưởng thôn trang của Bạch Hà thôn trang, nơi đó xây dựng một loạt nông trường, hai năm này hắn rốt cục dựa theo Tô Mạt yêu cầu làm ra, cuộc sống trải qua thật sự là náo nhiệt.Vốn mấy năm đó, thôn trang hắn cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, so với cái khác thôn trang thu hoạch luôn kém hơn một nửa, nay dùng cách của Tô Mạt xây dựng nông trường với hệ thống sinh vật cải cách một chút, kết quả tuy rằng không trồng trọt, thu nhập lại rất tốt.Sau đó từ các thôn trang khác bán lương thực cũng dư dả.Mà hắn tinh ranh hơn, không mua lương thực, mà là nghĩ biện pháp dùng các hiện vật trong nông trường như thủy sản, gà, vit, cá…để đi đổi.Vừa nhìn thấy Tô Mạt, Từ Tam cười toe toét khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn, vui mừng nói:“Thiếu gia tiểu thư, lần này thỉnh tới thôn trang của chúng ta ở được không.”Mỗi hồi đến đều ở chỗ thôn trang của Liễu Đại, tuy rằng tòa nhà kia của hắn cực kì rộng lớn, những cũng không cần vênh váo a, nông trường hiện tại của mình cũng không tệ a.Hơn nữa hắn biết Tô tiểu thư vẫn rất quan tâm đến nông trường kia, về phần Tĩnh thiếu gia thì không lo, Tĩnh thiếu gia tự nhiên là đi theo Tô tiểu thư.Liễu Đại nghe thấy hắn vừa mở miệng thì là cướp người, nhất thời nói:“Từ Tam, ngươi như vậy là không đúng a. Ta đều chuẩn bị tốt mấy tháng rồi.”Từ Tam vươn cổ nói:“Chúng ta đây còn chuẩn bị tốt đã vài năm. Chính là mong muốn tiểu thư đi đến chỗ ta ở vài ngày.”Tô Mạt không nín được cười,“Được rồi được rồi, hai người các ngươi cộng lại đều vượt qua một trăm tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử vậy. Lần này phải ở một khoảng thời gian, nơi nào cũng không bỏ qua. Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”Từ Tam vui sướng hài lòng thị uy với Liễu Đại, chuồn đi chuẩn bị ngựa, để cho Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn cưỡi ngựa, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.Hiện tại là tháng năm, đúng là thời điểm rất tốt.Trên đường Tô Mạt cùng Từ Tam hàn huyên tán gẫu, nghe trong lời nói của hắn lộ rõ vẻ tự hào, nàng đều cười đến vài lần nằm úp sấp ngã trên lưng ngựa.Nông trường rất lớn, cơ hồ đem mấy trăm mẫu đều vây bọc ở bên trong, gà vịt ngỗng đều thành đàn, trong Ngư Đường có cá, ba ba, tôm, cua, cuối hạ hái đài sen lấy ngó sen, còn có một vùng đồi cỏ chuyên môn dùng để chăn nuôi một đám dê bò.Nơi này nuôi tằm chỉ có một mùa, chủ yếu vẫn là trồng cây bông, tự cấp tự túc, kéo sợi dệt vải, đều đủ dùng.Guồng nước cao lớn quay không ngừng, dòng suối nhỏ trong ruộng chảy róc rách, không cần nhân công tưới tiêu, vườn rau xanh mơn mởn, các loại trái cây, rau xanh rất phong phú......Hồ cá, chuồng gà, ruộng đồng...... Biến thành một chỉnh thể thống nhất.Hoàng Phủ Cẩn xem như mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.

Chương 574: Những thành tích đó khiến người ta rớt quai hàm 04