Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 575: Những thành tích đó khiến người ta rớt quai hàm 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.Ở những nơi trong nông trường không thích hợp trồng hoa màu, bao bọc xung quanh khu sân đó là từng tòa kí túc xá san sát với nhau, mỗi gian trong phòng đều kê 5 chiếc giường tầng, tất cả đều làm bằng những loại gỗ cứng chắc, thành giường được bọc bằng đồng, nhìn rất vững chãi bền chắc.Bên trong chỉ có mấy cái bàn mấy cái ghế dựa kê sát vào cửa sổ, còn lại trong phòng không có đồ đạc gì.Càng làm cho Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc là – trên những cửa sổ đó đều khảm thủy tinh!Thủy tinh!!!Chính là cái loại thủy tinh có giá trị như mã não,trân châu, bảo thạch đó?Cho dù hắn là hoàng tử, gặp qua bảo vật cũng không đếm hết, nhưng cái dạng một tấm thủy tinh lớn như vậy được khảm trên cửa sổ ......Hắn cả kinh từ trước đến nay cái nét mặt cho dù núi Thái Sơn có sập xuống mà vẫn không thay đổi rốt cục cũng có một tia lơi lỏng......Đợi hắn nghe rõ Tô Mạt lẩm bẩm gì đó, hắn lại muốn té xỉu.“Uhm, loại thủy tinh này tuy rằng còn chưa đủ trong suốt, không đủ tinh thuần, còn có không ít hạt bọt khí, ngoài trừ bền cứng ra thì vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Đồng thời lại có chút nhỏ, một khối chỉ có 3 tấc vuông, quá nhỏ...... cần một thước vuông mới được.”Từ Tam thấy trong con mắt đen bóng Tĩnh thiếu gia đều hiện lên thần sắc kinh ngạc, thật sự là thích muốn chết luôn.Nhất là nhóm tùy tùng chưa thấy qua khu thao tập, ánh mắt kia của bọn họ tròn xoe mắt, miệng không thể khép lại, cằm như muốn rớt xuống.Từ Tam nháy mắt ra dấu cho Liễu Đại, hai người cười đắc ý, chuẩn bị hai ba năm nay, chính là vì hôm nay đây.Tam đại thị vệ A Lí, A Thành, A Tùng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có tỷ muội Lăng Nhược đã tặng cho Tô Mạt, bên người hiện tại còn có hai người gọi là Lưu Hỏa, Lưu Vân, không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột.Nhưng tuổi còn nhỏ, hơi có chút nóng vội cương trực không ổn trọng, cho nên Hoàng Phủ Cẩn chỉ đem theo ở bên người.Lưu Hỏa trái xem phải ngắm, nhỏ giọng nói với Lưu Vân:“Đại ca, ngươi nói xem trong hoàng cung cũng không có thủy tinh nhiều như vậy đi.”Hắn nhoài người lên phía trên nhìn chút, đột nhiên kêu lên ‘ai nha’ một tiếng,“Làm gương soi so với gương đồng còn rõ hơn a.”Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, hắn vội cắn miệng yên lặng lại.Tô Mạt kêu Từ Tam mở cửa phòng ra đi vào bên trong xem, ký túc xá, phòng rửa mặt, phòng tắm...... Đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là dựa theo yêu cầu của nàng mà thi công.Thậm chí......Lưu Hỏa chạy tiến lên kinh ngạc há to miệng,“Đây là cái gì?”
Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.
Ở những nơi trong nông trường không thích hợp trồng hoa màu, bao bọc xung quanh khu sân đó là từng tòa kí túc xá san sát với nhau, mỗi gian trong phòng đều kê 5 chiếc giường tầng, tất cả đều làm bằng những loại gỗ
cứng chắc, thành giường được bọc bằng đồng, nhìn rất vững chãi bền chắc.
Bên trong chỉ có mấy cái bàn mấy cái ghế dựa kê sát vào cửa sổ, còn lại trong phòng không có đồ đạc gì.
Càng làm cho Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc là – trên những cửa sổ đó đều khảm thủy tinh!
Thủy tinh!!!
Chính là cái loại thủy tinh có giá trị như mã não,trân châu, bảo thạch đó?
Cho dù hắn là hoàng tử, gặp qua bảo vật cũng không đếm hết, nhưng cái dạng
một tấm thủy tinh lớn như vậy được khảm trên cửa sổ ......
Hắn cả kinh từ trước đến nay cái nét mặt cho dù núi Thái Sơn có sập xuống mà
vẫn không thay đổi rốt cục cũng có một tia lơi lỏng......
Đợi hắn nghe rõ Tô Mạt lẩm bẩm gì đó, hắn lại muốn té xỉu.
“Uhm, loại thủy tinh này tuy rằng còn chưa đủ trong suốt, không đủ tinh
thuần, còn có không ít hạt bọt khí, ngoài trừ bền cứng ra thì vẫn chưa
thực sự hoàn hảo. Đồng thời lại có chút nhỏ, một khối chỉ có 3 tấc
vuông, quá nhỏ...... cần một thước vuông mới được.”
Từ Tam thấy trong con mắt đen bóng Tĩnh thiếu gia đều hiện lên thần sắc kinh ngạc, thật sự là thích muốn chết luôn.
Nhất là nhóm tùy tùng chưa thấy qua khu thao tập, ánh mắt kia của bọn họ
tròn xoe mắt, miệng không thể khép lại, cằm như muốn rớt xuống.
Từ Tam nháy mắt ra dấu cho Liễu Đại, hai người cười đắc ý, chuẩn bị hai ba năm nay, chính là vì hôm nay đây.
Tam đại thị vệ A Lí, A Thành, A Tùng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có tỷ muội Lăng Nhược đã tặng cho Tô Mạt, bên người hiện tại còn có hai người gọi là
Lưu Hỏa, Lưu Vân, không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột.
Nhưng tuổi còn nhỏ, hơi có chút nóng vội cương trực không ổn trọng, cho nên Hoàng Phủ Cẩn chỉ đem theo ở bên người.
Lưu Hỏa trái xem phải ngắm, nhỏ giọng nói với Lưu Vân:“Đại ca, ngươi nói
xem trong hoàng cung cũng không có thủy tinh nhiều như vậy đi.”
Hắn nhoài người lên phía trên nhìn chút, đột nhiên kêu lên ‘ai nha’ một tiếng,“Làm gương soi so với gương đồng còn rõ hơn a.”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, hắn vội cắn miệng yên lặng lại.
Tô Mạt kêu Từ Tam mở cửa phòng ra đi vào bên trong xem, ký túc xá, phòng
rửa mặt, phòng tắm...... Đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là dựa theo yêu cầu
của nàng mà thi công.
Thậm chí......
Lưu Hỏa chạy tiến lên kinh ngạc há to miệng,“Đây là cái gì?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.Ở những nơi trong nông trường không thích hợp trồng hoa màu, bao bọc xung quanh khu sân đó là từng tòa kí túc xá san sát với nhau, mỗi gian trong phòng đều kê 5 chiếc giường tầng, tất cả đều làm bằng những loại gỗ cứng chắc, thành giường được bọc bằng đồng, nhìn rất vững chãi bền chắc.Bên trong chỉ có mấy cái bàn mấy cái ghế dựa kê sát vào cửa sổ, còn lại trong phòng không có đồ đạc gì.Càng làm cho Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc là – trên những cửa sổ đó đều khảm thủy tinh!Thủy tinh!!!Chính là cái loại thủy tinh có giá trị như mã não,trân châu, bảo thạch đó?Cho dù hắn là hoàng tử, gặp qua bảo vật cũng không đếm hết, nhưng cái dạng một tấm thủy tinh lớn như vậy được khảm trên cửa sổ ......Hắn cả kinh từ trước đến nay cái nét mặt cho dù núi Thái Sơn có sập xuống mà vẫn không thay đổi rốt cục cũng có một tia lơi lỏng......Đợi hắn nghe rõ Tô Mạt lẩm bẩm gì đó, hắn lại muốn té xỉu.“Uhm, loại thủy tinh này tuy rằng còn chưa đủ trong suốt, không đủ tinh thuần, còn có không ít hạt bọt khí, ngoài trừ bền cứng ra thì vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Đồng thời lại có chút nhỏ, một khối chỉ có 3 tấc vuông, quá nhỏ...... cần một thước vuông mới được.”Từ Tam thấy trong con mắt đen bóng Tĩnh thiếu gia đều hiện lên thần sắc kinh ngạc, thật sự là thích muốn chết luôn.Nhất là nhóm tùy tùng chưa thấy qua khu thao tập, ánh mắt kia của bọn họ tròn xoe mắt, miệng không thể khép lại, cằm như muốn rớt xuống.Từ Tam nháy mắt ra dấu cho Liễu Đại, hai người cười đắc ý, chuẩn bị hai ba năm nay, chính là vì hôm nay đây.Tam đại thị vệ A Lí, A Thành, A Tùng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có tỷ muội Lăng Nhược đã tặng cho Tô Mạt, bên người hiện tại còn có hai người gọi là Lưu Hỏa, Lưu Vân, không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột.Nhưng tuổi còn nhỏ, hơi có chút nóng vội cương trực không ổn trọng, cho nên Hoàng Phủ Cẩn chỉ đem theo ở bên người.Lưu Hỏa trái xem phải ngắm, nhỏ giọng nói với Lưu Vân:“Đại ca, ngươi nói xem trong hoàng cung cũng không có thủy tinh nhiều như vậy đi.”Hắn nhoài người lên phía trên nhìn chút, đột nhiên kêu lên ‘ai nha’ một tiếng,“Làm gương soi so với gương đồng còn rõ hơn a.”Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, hắn vội cắn miệng yên lặng lại.Tô Mạt kêu Từ Tam mở cửa phòng ra đi vào bên trong xem, ký túc xá, phòng rửa mặt, phòng tắm...... Đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là dựa theo yêu cầu của nàng mà thi công.Thậm chí......Lưu Hỏa chạy tiến lên kinh ngạc há to miệng,“Đây là cái gì?”