Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 594: Tình ý khắc cốt ghi tâm 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.Trước khi hắn giã từ cuộc đời này, thời điểm hồi tưởng lại một đời đã qua, không hề có một chút tiếc nuối nào.Sẽ không có những năm tháng chỉ có cùng của nàng bình thản qua ngày, nhưng lại không có những gánh vác trách nhiệm mà hắn nên có.Đi qua địa ngục mới biết khát vọng tới thiên đường.Trải qua sự bạc tình phụ nghĩa, mới biết khát vọng sự ôn nhu, quý trọng sự ấm áp.Trải qua sư phồn hoa mong manh như khói, mới biết được, chân lý đời thường.Nàng không muốn hắn có nửa điểm tiếc nuối.Nguyện ý phấn cùng với hắn đấu trong cả cuộc đời này.Tiếp những ngày sau đó, Từ Tam mang đội tàu đi truy tìm thủy quỷ thảo, đồng thời A Lí y như cũ dẫn dắt nhóm đội viên huấn luyện.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn vẫn tham gia huấn luyện.Các đội viên cũng càng ngày càng ít đi.Sau một trận song phương hai đội Hồng Lam đối kháng diễn đấu xong, nhóm đội viên vượt qua các loại mưu kế giảo quyệt, trải nghiệm qua các loại biểu hiện giả dối phản bội, tiểu đội trưởng tử vong, đội viên trọng thương …vân vân tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, lại có hơn phân nửa người bị đào thải.Có người có thể trải qua được sự tra tấn thân thể, lại không có thể chịu được sự suy sụp tinh thần.Nhìn thấy những đồng đội sớm chiều ở chung bị thương hoặc là tử vong, có nhiều người không có cách nào giữu vững được lý trí, làm không được quân lệnh đứng thứ nhất, nhiệm vụ đứng thứ nhất.Như vậy, bọn họ sẽ bị đào thải.Quá trình trải qua đều là tàn khốc.Vốn có hai trăm người tham gia, nay chỉ còn không đầy một trăm không người.Tô Mạt nói thực bình thản,“Điều ta muốn là một Mị Ảnh tuân thủ mệnh lệnh, lấy việc hoàn thành mệnh lệnh là mục tiêu duy nhất. Mặc kệ tình huống gì, phải hoàn thành nhiệm vụ. Đồng đội của ngươi sẽ chết, tiểu đội trưởng của ngươi sẽ chết, ngươi cũng có khả năng sẽ chết. Mấu chốt là ngươi có sợ hay không. Ngươi có phải là thứ yếu ớt nhút nhát hay không. Dưới tình trạng người chỉ huy của ngươi đã không còn nữa, ngươi có không chống đỡ nổi không, bằng dựa vào ý chí nghị lực của chính mình, để hoàn thành nhiệm vụ gian nan. Nếu như các ngươi không có cái loại này ý chí này, lúc ở trong đội, rồi một ngày sẽ bị ý chí không đủ kiên cường của chính mình hại chết, hoặc là hại chết đồng đội của mình, hoặc là nhiệm vụ thất bại...... Thậm chí toàn quân bị diệt.”“Các ngươi không phải người thường, không chỉ có thiệt một mạng sống, còn có sự kiến giải của người sau này. Các ngươi muốn đem chính mình trở thành người cuối cùng, hãy đem ra phần dũng cảm gan dạ nhất !”“Các ngươi có thể làm được điều mà bọn họ không làm được. Điều mà các ngươi cần hoàn thành, chính là mục tiêu nhiệm vụ bọn mà bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nếu muốn đừng trách nhiệm vụ trọng đại, đừng trách địch nhân tàn nhẫn, trước phải đối bản thân ngoan độc!”
Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.
Trước khi hắn giã từ cuộc đời này, thời điểm hồi tưởng lại một đời đã qua, không hề có một chút tiếc nuối nào.
Sẽ không có những năm tháng chỉ có cùng của nàng bình thản qua ngày, nhưng lại không có những gánh vác trách nhiệm mà hắn nên có.
Đi qua địa ngục mới biết khát vọng tới thiên đường.
Trải qua sự bạc tình phụ nghĩa, mới biết khát vọng sự ôn nhu, quý trọng sự ấm áp.
Trải qua sư phồn hoa mong manh như khói, mới biết được, chân lý đời thường.
Nàng không muốn hắn có nửa điểm tiếc nuối.
Nguyện ý phấn cùng với hắn đấu trong cả cuộc đời này.
Tiếp những ngày sau đó, Từ Tam mang đội tàu đi truy tìm thủy quỷ thảo, đồng
thời A Lí y như cũ dẫn dắt nhóm đội viên huấn luyện.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn vẫn tham gia huấn luyện.
Các đội viên cũng càng ngày càng ít đi.
Sau một trận song phương hai đội Hồng Lam đối kháng diễn đấu xong, nhóm đội viên vượt qua các loại mưu kế giảo quyệt, trải nghiệm qua các loại biểu hiện giả dối phản bội, tiểu đội trưởng tử vong, đội viên trọng thương
…vân vân tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, lại có hơn phân nửa người bị đào
thải.
Có người có thể trải qua được sự tra tấn thân thể, lại không có thể chịu được sự suy sụp tinh thần.
Nhìn thấy những đồng đội sớm chiều ở chung bị thương hoặc là tử vong, có
nhiều người không có cách nào giữu vững được lý trí, làm không được quân lệnh đứng thứ nhất, nhiệm vụ đứng thứ nhất.
Như vậy, bọn họ sẽ bị đào thải.
Quá trình trải qua đều là tàn khốc.
Vốn có hai trăm người tham gia, nay chỉ còn không đầy một trăm không người.
Tô Mạt nói thực bình thản,“Điều ta muốn là một Mị Ảnh tuân thủ mệnh lệnh,
lấy việc hoàn thành mệnh lệnh là mục tiêu duy nhất. Mặc kệ tình huống
gì, phải hoàn thành nhiệm vụ. Đồng đội của ngươi sẽ chết, tiểu đội
trưởng của ngươi sẽ chết, ngươi cũng có khả năng sẽ chết. Mấu chốt là
ngươi có sợ hay không. Ngươi có phải là thứ yếu ớt nhút nhát hay không.
Dưới tình trạng người chỉ huy của ngươi đã không còn nữa, ngươi có không chống đỡ nổi không, bằng dựa vào ý chí nghị lực của chính mình, để hoàn thành nhiệm vụ gian nan. Nếu như các ngươi không có cái loại này ý chí
này, lúc ở trong đội, rồi một ngày sẽ bị ý chí không đủ kiên cường của
chính mình hại chết, hoặc là hại chết đồng đội của mình, hoặc là nhiệm
vụ thất bại...... Thậm chí toàn quân bị diệt.”
“Các ngươi không
phải người thường, không chỉ có thiệt một mạng sống, còn có sự kiến giải của người sau này. Các ngươi muốn đem chính mình trở thành người cuối
cùng, hãy đem ra phần dũng cảm gan dạ nhất !”
“Các ngươi có thể
làm được điều mà bọn họ không làm được. Điều mà các ngươi cần hoàn
thành, chính là mục tiêu nhiệm vụ bọn mà bọn hắn nghĩ cũng không dám
nghĩ tới. Nếu muốn đừng trách nhiệm vụ trọng đại, đừng trách địch nhân
tàn nhẫn, trước phải đối bản thân ngoan độc!”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.Trước khi hắn giã từ cuộc đời này, thời điểm hồi tưởng lại một đời đã qua, không hề có một chút tiếc nuối nào.Sẽ không có những năm tháng chỉ có cùng của nàng bình thản qua ngày, nhưng lại không có những gánh vác trách nhiệm mà hắn nên có.Đi qua địa ngục mới biết khát vọng tới thiên đường.Trải qua sự bạc tình phụ nghĩa, mới biết khát vọng sự ôn nhu, quý trọng sự ấm áp.Trải qua sư phồn hoa mong manh như khói, mới biết được, chân lý đời thường.Nàng không muốn hắn có nửa điểm tiếc nuối.Nguyện ý phấn cùng với hắn đấu trong cả cuộc đời này.Tiếp những ngày sau đó, Từ Tam mang đội tàu đi truy tìm thủy quỷ thảo, đồng thời A Lí y như cũ dẫn dắt nhóm đội viên huấn luyện.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn vẫn tham gia huấn luyện.Các đội viên cũng càng ngày càng ít đi.Sau một trận song phương hai đội Hồng Lam đối kháng diễn đấu xong, nhóm đội viên vượt qua các loại mưu kế giảo quyệt, trải nghiệm qua các loại biểu hiện giả dối phản bội, tiểu đội trưởng tử vong, đội viên trọng thương …vân vân tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, lại có hơn phân nửa người bị đào thải.Có người có thể trải qua được sự tra tấn thân thể, lại không có thể chịu được sự suy sụp tinh thần.Nhìn thấy những đồng đội sớm chiều ở chung bị thương hoặc là tử vong, có nhiều người không có cách nào giữu vững được lý trí, làm không được quân lệnh đứng thứ nhất, nhiệm vụ đứng thứ nhất.Như vậy, bọn họ sẽ bị đào thải.Quá trình trải qua đều là tàn khốc.Vốn có hai trăm người tham gia, nay chỉ còn không đầy một trăm không người.Tô Mạt nói thực bình thản,“Điều ta muốn là một Mị Ảnh tuân thủ mệnh lệnh, lấy việc hoàn thành mệnh lệnh là mục tiêu duy nhất. Mặc kệ tình huống gì, phải hoàn thành nhiệm vụ. Đồng đội của ngươi sẽ chết, tiểu đội trưởng của ngươi sẽ chết, ngươi cũng có khả năng sẽ chết. Mấu chốt là ngươi có sợ hay không. Ngươi có phải là thứ yếu ớt nhút nhát hay không. Dưới tình trạng người chỉ huy của ngươi đã không còn nữa, ngươi có không chống đỡ nổi không, bằng dựa vào ý chí nghị lực của chính mình, để hoàn thành nhiệm vụ gian nan. Nếu như các ngươi không có cái loại này ý chí này, lúc ở trong đội, rồi một ngày sẽ bị ý chí không đủ kiên cường của chính mình hại chết, hoặc là hại chết đồng đội của mình, hoặc là nhiệm vụ thất bại...... Thậm chí toàn quân bị diệt.”“Các ngươi không phải người thường, không chỉ có thiệt một mạng sống, còn có sự kiến giải của người sau này. Các ngươi muốn đem chính mình trở thành người cuối cùng, hãy đem ra phần dũng cảm gan dạ nhất !”“Các ngươi có thể làm được điều mà bọn họ không làm được. Điều mà các ngươi cần hoàn thành, chính là mục tiêu nhiệm vụ bọn mà bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nếu muốn đừng trách nhiệm vụ trọng đại, đừng trách địch nhân tàn nhẫn, trước phải đối bản thân ngoan độc!”