Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 595: Tình ý khắc cốt ghi tâm 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Đem tất cả những tiềm lực ngươi sở hữu ra, lưu lại chúng nó cũng sẽ không làm cho cuộc đời ngươi đặc sắc hơn !”“Tới mùa đông, các ngươi sẽ có hàn băng thí luyện, thỉnh các vị chuẩn bị sẵn sàng. Thời điểm đó, nếu kiên trì không nổi, cũng sẽ bị đào thải.”“Trước khi chính thức xuất kích, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không có xác định vững chắc sẽ được lưu lại. Mà được lưu lại, liền tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, không ai có thể động đến các ngươi!”Một trăm người còn lại đã trải qua thêm hơn phân nửa tháng huấn luyện ma quỷ tiếp theo, có mười người thể năng không hợp rút lui, còn có người bị thương rút lui, cũng có người rốt cục chịu không được nữa xin rút lui.Tuy rằng thực đáng tiếc, nhưng nếu không thích hợp sẽ phải rời khỏi.Nếu không chính là hại người hại mình.Gió thu cuối mùa, đã bắt đầu lạnh lẽo, người thường đều đã mặc vào áo hai lớp thậm chí người già đều đã mặc vào áo bông.Bọn họ lại chỉ mặc có một chiếc áo giữa cơn mưa gió lạnh buốt huấn luyện, trong làn nước lạnh đóng băng bơi lội với tốc độ cao nhất, bơi qua sông hồ......Chính bọn họ cũng không cảm thấy gì, nhưng so với đám người lúc đầu cùng tham gia rồi bị loại.Mọi người nhận thấy được, bọn họ đã thật sự thay đổi.Giống như bầy chim ưng dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, giống như loài báo săn, thân thủ mạnh mẽ, vô thanh vô ảnh.Nhóm của bọn họ có thể trong một thời gian ngắn nhất, đem hơn ba trăm đội viên ở nhóm hạng hai bắt làm tù binh.Thời điểm bọn họ hợp lực, A Lí cùng Lưu Vân, cho dù võ công trác tuyệt, nhưng cũng phải ứng phó rất mất sức, thời gian lâu dần sẽ bị bọn họ làm hao mòn sức lực kéo đổ.Bọn họ gần như là ma quỷ!Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở nơi này vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện, ăn xong bữa cơm này, bọn họ sẽ tạm thời rời đi, để lại A Lí giám sát bọn họ thí luyện mùa đông giá rét.Bọn họ phải đi, mọi người đều luyến tiếc.Nhất là Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng cùng Lâm Tĩnh Giang vài người bọn họ.Lâm Tĩnh Giang sau khi được Tô Mạt cứu, quả thực là rất tôn thờ nàng, hận không thể lập cho nàng bài vị trường sinh để thờ cúng.Đồng thời Tô Mạt phát hiện hắn cùng Từ Tử Hàng hai người bọn họ có vẻ là người có đầu óc, thích hợp với loại công tác điều tra, cho nên lại thu hút vài người có vẻ am hiểu về việc điều tra, phá lệ hợp thành một tổ trinh sát, để cho bọn họ đi theo A Lí để huấn luyện.Cường độ có thể hơi giảm thấp xuống chút.Nếu không có đội trinh sát, như vậy Lâm Tĩnh giang sẽ phải rời khỏi .Cho nên hắn rất kích động, Từ Tử Hàng đảm nhiệm chức đội trưởng, hắn là phó đội trưởng.Vì là bữa cơm cuối cùng, bọn họ một chút cũng không khách khí, lập tức giải tán đi cướp cơm.
“Đem tất cả những tiềm lực ngươi sở hữu ra, lưu lại chúng nó cũng sẽ không làm cho cuộc đời ngươi đặc sắc hơn !”
“Tới mùa đông, các ngươi sẽ có hàn băng thí luyện, thỉnh các vị chuẩn bị sẵn sàng. Thời điểm đó, nếu kiên trì không nổi, cũng sẽ bị đào thải.”
“Trước khi chính thức xuất kích, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không có xác
định vững chắc sẽ được lưu lại. Mà được lưu lại, liền tuyệt đối là tinh
anh trong tinh anh, không ai có thể động đến các ngươi!”
Một trăm người còn lại đã trải qua thêm hơn phân nửa tháng huấn luyện ma quỷ
tiếp theo, có mười người thể năng không hợp rút lui, còn có người bị
thương rút lui, cũng có người rốt cục chịu không được nữa xin rút lui.
Tuy rằng thực đáng tiếc, nhưng nếu không thích hợp sẽ phải rời khỏi.
Nếu không chính là hại người hại mình.
Gió thu cuối mùa, đã bắt đầu lạnh lẽo, người thường đều đã mặc vào áo hai lớp thậm chí người già đều đã mặc vào áo bông.
Bọn họ lại chỉ mặc có một chiếc áo giữa cơn mưa gió lạnh buốt huấn luyện,
trong làn nước lạnh đóng băng bơi lội với tốc độ cao nhất, bơi qua sông
hồ......
Chính bọn họ cũng không cảm thấy gì, nhưng so với đám người lúc đầu cùng tham gia rồi bị loại.
Mọi người nhận thấy được, bọn họ đã thật sự thay đổi.
Giống như bầy chim ưng dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, giống như loài báo săn, thân thủ mạnh mẽ, vô thanh vô ảnh.
Nhóm của bọn họ có thể trong một thời gian ngắn nhất, đem hơn ba trăm đội viên ở nhóm hạng hai bắt làm tù binh.
Thời điểm bọn họ hợp lực, A Lí cùng Lưu Vân, cho dù võ công trác tuyệt,
nhưng cũng phải ứng phó rất mất sức, thời gian lâu dần sẽ bị bọn họ làm
hao mòn sức lực kéo đổ.
Bọn họ gần như là ma quỷ!
Tô Mạt
cùng Hoàng Phủ Cẩn ở nơi này vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện, ăn
xong bữa cơm này, bọn họ sẽ tạm thời rời đi, để lại A Lí giám sát bọn họ thí luyện mùa đông giá rét.
Bọn họ phải đi, mọi người đều luyến tiếc.
Nhất là Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng cùng Lâm Tĩnh Giang vài người bọn họ.
Lâm Tĩnh Giang sau khi được Tô Mạt cứu, quả thực là rất tôn thờ nàng, hận không thể lập cho nàng bài vị trường sinh để thờ cúng.
Đồng thời Tô Mạt phát hiện hắn cùng Từ Tử Hàng hai người bọn họ có vẻ là
người có đầu óc, thích hợp với loại công tác điều tra, cho nên lại thu
hút vài người có vẻ am hiểu về việc điều tra, phá lệ hợp thành một tổ
trinh sát, để cho bọn họ đi theo A Lí để huấn luyện.
Cường độ có thể hơi giảm thấp xuống chút.
Nếu không có đội trinh sát, như vậy Lâm Tĩnh giang sẽ phải rời khỏi .
Cho nên hắn rất kích động, Từ Tử Hàng đảm nhiệm chức đội trưởng, hắn là phó đội trưởng.
Vì là bữa cơm cuối cùng, bọn họ một chút cũng không khách khí, lập tức giải tán đi cướp cơm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Đem tất cả những tiềm lực ngươi sở hữu ra, lưu lại chúng nó cũng sẽ không làm cho cuộc đời ngươi đặc sắc hơn !”“Tới mùa đông, các ngươi sẽ có hàn băng thí luyện, thỉnh các vị chuẩn bị sẵn sàng. Thời điểm đó, nếu kiên trì không nổi, cũng sẽ bị đào thải.”“Trước khi chính thức xuất kích, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không có xác định vững chắc sẽ được lưu lại. Mà được lưu lại, liền tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, không ai có thể động đến các ngươi!”Một trăm người còn lại đã trải qua thêm hơn phân nửa tháng huấn luyện ma quỷ tiếp theo, có mười người thể năng không hợp rút lui, còn có người bị thương rút lui, cũng có người rốt cục chịu không được nữa xin rút lui.Tuy rằng thực đáng tiếc, nhưng nếu không thích hợp sẽ phải rời khỏi.Nếu không chính là hại người hại mình.Gió thu cuối mùa, đã bắt đầu lạnh lẽo, người thường đều đã mặc vào áo hai lớp thậm chí người già đều đã mặc vào áo bông.Bọn họ lại chỉ mặc có một chiếc áo giữa cơn mưa gió lạnh buốt huấn luyện, trong làn nước lạnh đóng băng bơi lội với tốc độ cao nhất, bơi qua sông hồ......Chính bọn họ cũng không cảm thấy gì, nhưng so với đám người lúc đầu cùng tham gia rồi bị loại.Mọi người nhận thấy được, bọn họ đã thật sự thay đổi.Giống như bầy chim ưng dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, giống như loài báo săn, thân thủ mạnh mẽ, vô thanh vô ảnh.Nhóm của bọn họ có thể trong một thời gian ngắn nhất, đem hơn ba trăm đội viên ở nhóm hạng hai bắt làm tù binh.Thời điểm bọn họ hợp lực, A Lí cùng Lưu Vân, cho dù võ công trác tuyệt, nhưng cũng phải ứng phó rất mất sức, thời gian lâu dần sẽ bị bọn họ làm hao mòn sức lực kéo đổ.Bọn họ gần như là ma quỷ!Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở nơi này vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện, ăn xong bữa cơm này, bọn họ sẽ tạm thời rời đi, để lại A Lí giám sát bọn họ thí luyện mùa đông giá rét.Bọn họ phải đi, mọi người đều luyến tiếc.Nhất là Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng cùng Lâm Tĩnh Giang vài người bọn họ.Lâm Tĩnh Giang sau khi được Tô Mạt cứu, quả thực là rất tôn thờ nàng, hận không thể lập cho nàng bài vị trường sinh để thờ cúng.Đồng thời Tô Mạt phát hiện hắn cùng Từ Tử Hàng hai người bọn họ có vẻ là người có đầu óc, thích hợp với loại công tác điều tra, cho nên lại thu hút vài người có vẻ am hiểu về việc điều tra, phá lệ hợp thành một tổ trinh sát, để cho bọn họ đi theo A Lí để huấn luyện.Cường độ có thể hơi giảm thấp xuống chút.Nếu không có đội trinh sát, như vậy Lâm Tĩnh giang sẽ phải rời khỏi .Cho nên hắn rất kích động, Từ Tử Hàng đảm nhiệm chức đội trưởng, hắn là phó đội trưởng.Vì là bữa cơm cuối cùng, bọn họ một chút cũng không khách khí, lập tức giải tán đi cướp cơm.