Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 596: Tình ý khắc cốt ghi tâm 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt còn tạm được, trong miệng đang cắn một cái, trên hai tay mỗi tay đều cầm một cái, chỉ là đêm nay đồ ăn đựng trong đĩa lớn, mọi người cùng nhau ăn.Hoàng Phủ Cẩn lần đầu tiên theo bọn họ cùng nhau ăn cơm, cũng không quen, hơi có chút ngẩn người ra, đã sạch bách.Tuy rằng lúc trước hắn mỗi ngày đều nhìn thấy tình huống này, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, cũng rất sốc!Vẫn là Tô Mạt quỷ quái lanh lợi, đoạt cho hắn ba cái bánh bao.Tới bữa thứ hai hắn đã có thể lợi hại vô cùng, chẳng những chính mình cướp được đồ ăn, ngược lại còn cướp cả phần cho Tô Mạt, đồ ăn ăn không hết còn có thể mua chuộc các đội viên khác.Bữa cơm cuối cùng này, hắn như cũ cướp đủ bánh bao, nhưng phát hiện những người đó ăn ngấu ăn nghiến còn hơn cả hổ đói cắn nuốt con mồi.Mà mọi người trước nay vẫn cùng nhau ăn, hắn cũng không thể làm ra yêu cầu đặc biệt, yêu cầu tách ra.Chỉ có thể trơ mắt nhìn.Tô Mạt còn có thể cướp được một chút, nhìn bộ dạng nhã nhặn của hắn, trong lòng âm thầm nảy sinh ý ác độc, đều đã trải qua huấn luyện dã man như vậy rồi, thế nhưng còn không có đem cái sự thanh cao trong xương tủy kia xóa sạch đi, xem ra mùa đông tới còn phải để hắn đến tiếp!Nàng ngẩng đầu giơ tay ra chỉ,“A, các ngươi nhìn xem ai đến kìa?”Mọi người vội quay đầu nhìn, Tô Mạt lập tức đoạt lấy đồ ăn trên bàn lùa hết vào trong bát mình, Hoàng Phủ Cẩn từ lúc nghe thấy nàng nói “a” là đã biết có ý tứ gì, động tác cũng mau, nàng đổ một đĩa, hắn cũng đổ được hai đĩa.Sau đó hai người đều tự bưng đồ ăn chính mình cướp được đi ăn.Khiến mấy người kia nhìn bất lực kêu hét lên “đồ hai vợ chồng giảo hoạt”!Tô Mạt mỉm cười nói:“Ai kêu các ngươi luôn học không ngoan. Hắc hắc, cướp cơm cũng là nhiệm vụ a.”Bị nàng giáo huấn như vậy, nhóm đội viên càng ngày càng vững chắc.Cho dù có người ta nói con chuột ở dưới lòng bàn chắn, hắn cũng vững như thái sơn, nên ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, tuyệt không mắc mưu.Kế điệu hổ ly sơn đối với bọn họ là đáng hận nhất.Nhưng loại kế sách náy cũng là kẻ địch thường dùng .Trong tháng chín Tô Mạt cùng với Hoàng Phủ Cẩn phải quay lại hoa viên, để A Lí lưu lại tiếp tục tiến hành đặc huấn cho bọn họ, Hồ đại phu và vài người lưu lại để tiện chăm sóc bọn họ.Năm sau, bọn họ sẽ chính thức đi chấp hành nhiệm vụ.Tô Mạt lại dẫn theo vài người thiếu niên nam nữ từ trong thôn trang chuẩn bị để bọn họ tới Hương lâu hỗ trợ.Nàng cũng đem theo rất nhiều những dụng cụ thủy tinh của nhà máy đều để trong thùng gỗ lớn bọc bên ngoài, còn có cả một số những đồ đạc bí mật cũng đem chuyển về hoa viên rồi mới chuyển tới Hương Lâu.

Tô Mạt còn tạm được,
trong miệng đang cắn một cái, trên hai tay mỗi tay đều cầm một cái, chỉ
là đêm nay đồ ăn đựng trong đĩa lớn, mọi người cùng nhau ăn.

Hoàng Phủ Cẩn lần đầu tiên theo bọn họ cùng nhau ăn cơm, cũng không quen, hơi có chút ngẩn người ra, đã sạch bách.

Tuy rằng lúc trước hắn mỗi ngày đều nhìn thấy tình huống này, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, cũng rất sốc!

Vẫn là Tô Mạt quỷ quái lanh lợi, đoạt cho hắn ba cái bánh bao.

Tới bữa thứ hai hắn đã có thể lợi hại vô cùng, chẳng những chính mình cướp
được đồ ăn, ngược lại còn cướp cả phần cho Tô Mạt, đồ ăn ăn không hết
còn có thể mua chuộc các đội viên khác.

Bữa cơm cuối cùng này,
hắn như cũ cướp đủ bánh bao, nhưng phát hiện những người đó ăn ngấu ăn
nghiến còn hơn cả hổ đói cắn nuốt con mồi.

Mà mọi người trước nay vẫn cùng nhau ăn, hắn cũng không thể làm ra yêu cầu đặc biệt, yêu cầu tách ra.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tô Mạt còn có thể cướp được một chút, nhìn bộ dạng nhã nhặn của hắn, trong lòng âm thầm nảy sinh ý ác độc, đều đã trải qua huấn luyện dã man như
vậy rồi, thế nhưng còn không có đem cái sự thanh cao trong xương tủy kia xóa sạch đi, xem ra mùa đông tới còn phải để hắn đến tiếp!

Nàng ngẩng đầu giơ tay ra chỉ,“A, các ngươi nhìn xem ai đến kìa?”

Mọi người vội quay đầu nhìn, Tô Mạt lập tức đoạt lấy đồ ăn trên bàn lùa hết vào trong bát mình, Hoàng Phủ Cẩn từ lúc nghe thấy nàng nói “a” là đã
biết có ý tứ gì, động tác cũng mau, nàng đổ một đĩa, hắn cũng đổ được
hai đĩa.

Sau đó hai người đều tự bưng đồ ăn chính mình cướp được đi ăn.

Khiến mấy người kia nhìn bất lực kêu hét lên “đồ hai vợ chồng giảo hoạt”!

Tô Mạt mỉm cười nói:“Ai kêu các ngươi luôn học không ngoan. Hắc hắc, cướp cơm cũng là nhiệm vụ a.”

Bị nàng giáo huấn như vậy, nhóm đội viên càng ngày càng vững chắc.

Cho dù có người ta nói con chuột ở dưới lòng bàn chắn, hắn cũng vững như
thái sơn, nên ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, tuyệt không mắc mưu.

Kế điệu hổ ly sơn đối với bọn họ là đáng hận nhất.

Nhưng loại kế sách náy cũng là kẻ địch thường dùng .

Trong tháng chín Tô Mạt cùng với Hoàng Phủ Cẩn phải quay lại hoa viên, để A
Lí lưu lại tiếp tục tiến hành đặc huấn cho bọn họ, Hồ đại phu và vài
người lưu lại để tiện chăm sóc bọn họ.

Năm sau, bọn họ sẽ chính thức đi chấp hành nhiệm vụ.

Tô Mạt lại dẫn theo vài người thiếu niên nam nữ từ trong thôn trang chuẩn bị để bọn họ tới Hương lâu hỗ trợ.

Nàng cũng đem theo rất nhiều những dụng cụ thủy tinh của nhà máy đều để
trong thùng gỗ lớn bọc bên ngoài, còn có cả một số những đồ đạc bí mật
cũng đem chuyển về hoa viên rồi mới chuyển tới Hương Lâu.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt còn tạm được, trong miệng đang cắn một cái, trên hai tay mỗi tay đều cầm một cái, chỉ là đêm nay đồ ăn đựng trong đĩa lớn, mọi người cùng nhau ăn.Hoàng Phủ Cẩn lần đầu tiên theo bọn họ cùng nhau ăn cơm, cũng không quen, hơi có chút ngẩn người ra, đã sạch bách.Tuy rằng lúc trước hắn mỗi ngày đều nhìn thấy tình huống này, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, cũng rất sốc!Vẫn là Tô Mạt quỷ quái lanh lợi, đoạt cho hắn ba cái bánh bao.Tới bữa thứ hai hắn đã có thể lợi hại vô cùng, chẳng những chính mình cướp được đồ ăn, ngược lại còn cướp cả phần cho Tô Mạt, đồ ăn ăn không hết còn có thể mua chuộc các đội viên khác.Bữa cơm cuối cùng này, hắn như cũ cướp đủ bánh bao, nhưng phát hiện những người đó ăn ngấu ăn nghiến còn hơn cả hổ đói cắn nuốt con mồi.Mà mọi người trước nay vẫn cùng nhau ăn, hắn cũng không thể làm ra yêu cầu đặc biệt, yêu cầu tách ra.Chỉ có thể trơ mắt nhìn.Tô Mạt còn có thể cướp được một chút, nhìn bộ dạng nhã nhặn của hắn, trong lòng âm thầm nảy sinh ý ác độc, đều đã trải qua huấn luyện dã man như vậy rồi, thế nhưng còn không có đem cái sự thanh cao trong xương tủy kia xóa sạch đi, xem ra mùa đông tới còn phải để hắn đến tiếp!Nàng ngẩng đầu giơ tay ra chỉ,“A, các ngươi nhìn xem ai đến kìa?”Mọi người vội quay đầu nhìn, Tô Mạt lập tức đoạt lấy đồ ăn trên bàn lùa hết vào trong bát mình, Hoàng Phủ Cẩn từ lúc nghe thấy nàng nói “a” là đã biết có ý tứ gì, động tác cũng mau, nàng đổ một đĩa, hắn cũng đổ được hai đĩa.Sau đó hai người đều tự bưng đồ ăn chính mình cướp được đi ăn.Khiến mấy người kia nhìn bất lực kêu hét lên “đồ hai vợ chồng giảo hoạt”!Tô Mạt mỉm cười nói:“Ai kêu các ngươi luôn học không ngoan. Hắc hắc, cướp cơm cũng là nhiệm vụ a.”Bị nàng giáo huấn như vậy, nhóm đội viên càng ngày càng vững chắc.Cho dù có người ta nói con chuột ở dưới lòng bàn chắn, hắn cũng vững như thái sơn, nên ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, tuyệt không mắc mưu.Kế điệu hổ ly sơn đối với bọn họ là đáng hận nhất.Nhưng loại kế sách náy cũng là kẻ địch thường dùng .Trong tháng chín Tô Mạt cùng với Hoàng Phủ Cẩn phải quay lại hoa viên, để A Lí lưu lại tiếp tục tiến hành đặc huấn cho bọn họ, Hồ đại phu và vài người lưu lại để tiện chăm sóc bọn họ.Năm sau, bọn họ sẽ chính thức đi chấp hành nhiệm vụ.Tô Mạt lại dẫn theo vài người thiếu niên nam nữ từ trong thôn trang chuẩn bị để bọn họ tới Hương lâu hỗ trợ.Nàng cũng đem theo rất nhiều những dụng cụ thủy tinh của nhà máy đều để trong thùng gỗ lớn bọc bên ngoài, còn có cả một số những đồ đạc bí mật cũng đem chuyển về hoa viên rồi mới chuyển tới Hương Lâu.

Chương 596: Tình ý khắc cốt ghi tâm 04