Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 602: Phải biến trở lại là một mỹ nhân trắng trẻo ngọc ngà 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mỉm cười, bắt đầu đem cách đan đơn giản nhất dạy cho Thủy Muội, kiếp trước nàng từng nhìn thấy qua mẹ đan áo lông, đan tất len, chính mình cũng chưa động tay vào bao giờ.Bất quá điều này cũng không thể làm khó nàng, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, lược qua trong đầu hình thù của chiếc tất, sau đó tháo xuống chiếc trâm nhỏ đang cài trên tóc, vặn một đầu nắp ra, lại lấy ra một tờ giấy, bắt đầu vẽ.Thủy Muội quả thực là bội phục nàng muốn chết ,“Tiểu thư, người giống như, giống như các bậc thần tiên trong miệng các lão gia ở thôn làng ta hay nói, nghĩ muốn cái gì, vươn tay ra là có thể lấy được!”Tô Mạt cười khanh khách đứng lên,“Chỉ là chuẩn bị tốt mà thôi, ta có xem qua một quyển tiểu thuyết, bên trong còn nói có một người là thi độc lão nhân, cả người hắn là độc, móng tay hắn tùy tiện bắn ra, có thể phóng ra hơn mười dạng độc dược mà không có người biết kìa.”Đó là Thạch Vạn Sân trong Phi hồ ngoại truyện.Thủy Muội trừng lớn mắt,“Thật lợi hại như vậy sao?”Tô Mạt gật đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia cũng có thể.”Thủy Muội liền tin, ở trong mắt nàng, không có việc gì là Tĩnh thiếu gia không làm được.Rất nhanh, Tô Mạt liền đem bí quyết đan tất dạy cho Thủy Muội, mà Thủy Muội học tập nữ hồng ( công việc nữ công gia chánh) rất có thiên phú, không giống Kim Kết, nửa ngày trời ngay cả cái thêu hoa cũng không học nổi.Dọc theo đường đi, Thủy Muội một bên đan tất, một bên thỉnh giáo Tô Mạt, nàng chỉ huy các bước đan cho Thủy Muội, Thủy Muội rất có hứng thú học tập.Hoàng Phủ Cẩn gõ vào vách tường xe, nói ra bên ngoài:“Thả chậm tốc độ.”Lưu Hỏa lập tức ghìm ngựa, chậm lại tốc độ, chậm rì rì giống xe bò ngắm cảnh.Có điều kiện tiện lợi, kỹ thuật đan của Thủy Muội cũng thuần thục lên rất nhiều, quả thực tựa như các bà dì trên xe buýt công cộng mà Tô Mạt kiếp trước đã nhìn thấy qua, các nàng ta quả thực là rất thần kỳ .Hiện tại Thủy Muội đã không cần nhìn chằm chằm vào que đan, đã có thể không nhìn mà đan!Hơn nữa tốc độ kia, quả thực là so với tốc độ nàng nhìn thấy của các người thành thục đan nhanh hơn gấp vài lần.Tô Mạt cũng rất là bội phục, xem ra có người rất thích hợp với việc đan lát, quả thực là hiền thê lương mẫu ( mẹ hiền dâu thảo)trời sinh!Đợi đi tới bên ngoài vườn hoa thì trời cũng tối, mấy viên dạ minh châu trong toa xe phát ra ánh sáng đẹp mắt, rất nhu hòa sáng ngời, lại không chói mắt.Thủy Muội đem một cái tất mình đã đan xong đưa cho Tô Mạt xem, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài xem!”Tô Mạt vốn đang tựa vào xe ngủ gật, nghe nói lập tức mở mắt ra, đoạt lấy đến lật qua lật lại xem, thật đúng là thành công rồi, mũi kim đều chặt, lực đàn hồi tốt mười phần.

Tô Mạt mỉm cười, bắt
đầu đem cách đan đơn giản nhất dạy cho Thủy Muội, kiếp trước nàng từng
nhìn thấy qua mẹ đan áo lông, đan tất len, chính mình cũng chưa động tay vào bao giờ.

Bất quá điều này cũng không thể làm khó nàng, nàng
từ từ nhắm hai mắt lại, lược qua trong đầu hình thù của chiếc tất, sau
đó tháo xuống chiếc trâm nhỏ đang cài trên tóc, vặn một đầu nắp ra, lại
lấy ra một tờ giấy, bắt đầu vẽ.

Thủy Muội quả thực là bội phục
nàng muốn chết ,“Tiểu thư, người giống như, giống như các bậc thần tiên
trong miệng các lão gia ở thôn làng ta hay nói, nghĩ muốn cái gì, vươn
tay ra là có thể lấy được!”

Tô Mạt cười khanh khách đứng lên,“Chỉ là chuẩn bị tốt mà thôi, ta có xem qua một quyển tiểu thuyết, bên trong còn nói có một người là thi độc lão nhân, cả người hắn là độc, móng tay hắn tùy tiện bắn ra, có thể phóng ra hơn mười dạng độc dược mà không có người biết kìa.”

Đó là Thạch Vạn Sân trong Phi hồ ngoại truyện.

Thủy Muội trừng lớn mắt,“Thật lợi hại như vậy sao?”

Tô Mạt gật đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia cũng có thể.”

Thủy Muội liền tin, ở trong mắt nàng, không có việc gì là Tĩnh thiếu gia không làm được.

Rất nhanh, Tô Mạt liền đem bí quyết đan tất dạy cho Thủy Muội, mà Thủy Muội học tập nữ hồng ( công việc nữ công gia chánh) rất có thiên phú, không
giống Kim Kết, nửa ngày trời ngay cả cái thêu hoa cũng không học nổi.

Dọc theo đường đi, Thủy Muội một bên đan tất, một bên thỉnh giáo Tô Mạt,
nàng chỉ huy các bước đan cho Thủy Muội, Thủy Muội rất có hứng thú học
tập.

Hoàng Phủ Cẩn gõ vào vách tường xe, nói ra bên ngoài:“Thả chậm tốc độ.”

Lưu Hỏa lập tức ghìm ngựa, chậm lại tốc độ, chậm rì rì giống xe bò ngắm cảnh.

Có điều kiện tiện lợi, kỹ thuật đan của Thủy Muội cũng thuần thục lên rất
nhiều, quả thực tựa như các bà dì trên xe buýt công cộng mà Tô Mạt kiếp
trước đã nhìn thấy qua, các nàng ta quả thực là rất thần kỳ .

Hiện tại Thủy Muội đã không cần nhìn chằm chằm vào que đan, đã có thể không nhìn mà đan!

Hơn nữa tốc độ kia, quả thực là so với tốc độ nàng nhìn thấy của các người thành thục đan nhanh hơn gấp vài lần.

Tô Mạt cũng rất là bội phục, xem ra có người rất thích hợp với việc đan
lát, quả thực là hiền thê lương mẫu ( mẹ hiền dâu thảo)trời sinh!

Đợi đi tới bên ngoài vườn hoa thì trời cũng tối, mấy viên dạ minh châu
trong toa xe phát ra ánh sáng đẹp mắt, rất nhu hòa sáng ngời, lại không
chói mắt.

Thủy Muội đem một cái tất mình đã đan xong đưa cho Tô Mạt xem, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài xem!”

Tô Mạt vốn đang tựa vào xe ngủ gật, nghe nói lập tức mở mắt ra, đoạt lấy
đến lật qua lật lại xem, thật đúng là thành công rồi, mũi kim đều chặt,
lực đàn hồi tốt mười phần.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mỉm cười, bắt đầu đem cách đan đơn giản nhất dạy cho Thủy Muội, kiếp trước nàng từng nhìn thấy qua mẹ đan áo lông, đan tất len, chính mình cũng chưa động tay vào bao giờ.Bất quá điều này cũng không thể làm khó nàng, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, lược qua trong đầu hình thù của chiếc tất, sau đó tháo xuống chiếc trâm nhỏ đang cài trên tóc, vặn một đầu nắp ra, lại lấy ra một tờ giấy, bắt đầu vẽ.Thủy Muội quả thực là bội phục nàng muốn chết ,“Tiểu thư, người giống như, giống như các bậc thần tiên trong miệng các lão gia ở thôn làng ta hay nói, nghĩ muốn cái gì, vươn tay ra là có thể lấy được!”Tô Mạt cười khanh khách đứng lên,“Chỉ là chuẩn bị tốt mà thôi, ta có xem qua một quyển tiểu thuyết, bên trong còn nói có một người là thi độc lão nhân, cả người hắn là độc, móng tay hắn tùy tiện bắn ra, có thể phóng ra hơn mười dạng độc dược mà không có người biết kìa.”Đó là Thạch Vạn Sân trong Phi hồ ngoại truyện.Thủy Muội trừng lớn mắt,“Thật lợi hại như vậy sao?”Tô Mạt gật đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia cũng có thể.”Thủy Muội liền tin, ở trong mắt nàng, không có việc gì là Tĩnh thiếu gia không làm được.Rất nhanh, Tô Mạt liền đem bí quyết đan tất dạy cho Thủy Muội, mà Thủy Muội học tập nữ hồng ( công việc nữ công gia chánh) rất có thiên phú, không giống Kim Kết, nửa ngày trời ngay cả cái thêu hoa cũng không học nổi.Dọc theo đường đi, Thủy Muội một bên đan tất, một bên thỉnh giáo Tô Mạt, nàng chỉ huy các bước đan cho Thủy Muội, Thủy Muội rất có hứng thú học tập.Hoàng Phủ Cẩn gõ vào vách tường xe, nói ra bên ngoài:“Thả chậm tốc độ.”Lưu Hỏa lập tức ghìm ngựa, chậm lại tốc độ, chậm rì rì giống xe bò ngắm cảnh.Có điều kiện tiện lợi, kỹ thuật đan của Thủy Muội cũng thuần thục lên rất nhiều, quả thực tựa như các bà dì trên xe buýt công cộng mà Tô Mạt kiếp trước đã nhìn thấy qua, các nàng ta quả thực là rất thần kỳ .Hiện tại Thủy Muội đã không cần nhìn chằm chằm vào que đan, đã có thể không nhìn mà đan!Hơn nữa tốc độ kia, quả thực là so với tốc độ nàng nhìn thấy của các người thành thục đan nhanh hơn gấp vài lần.Tô Mạt cũng rất là bội phục, xem ra có người rất thích hợp với việc đan lát, quả thực là hiền thê lương mẫu ( mẹ hiền dâu thảo)trời sinh!Đợi đi tới bên ngoài vườn hoa thì trời cũng tối, mấy viên dạ minh châu trong toa xe phát ra ánh sáng đẹp mắt, rất nhu hòa sáng ngời, lại không chói mắt.Thủy Muội đem một cái tất mình đã đan xong đưa cho Tô Mạt xem, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài xem!”Tô Mạt vốn đang tựa vào xe ngủ gật, nghe nói lập tức mở mắt ra, đoạt lấy đến lật qua lật lại xem, thật đúng là thành công rồi, mũi kim đều chặt, lực đàn hồi tốt mười phần.

Chương 602: Phải biến trở lại là một mỹ nhân trắng trẻo ngọc ngà 03