Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 603: Phải biến trở lại là một mỹ nhân trắng trẻo ngọc ngà 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Sư muội, ngươi quá lợi hại !”Thủy Muội ngượng ngập nói:“Là tiểu thư thông minh.”Tô Mạt khoa tay múa chân một hồi, liền vươn chân cởi giày, kéo tất, lộ ra bàn chân óng ánh trắng như ngọc, tinh tế đáng yêu.Bởi vì đoạn thời gian này đặc huấn, nguyên bản lòng bàn chân mềm mại bị sưng phồng mọc mụn nược, rồi bị chọc ra, thánh ra để lại các vết chai.Nàng bĩu môi, than thở nói:“A, như vậy, xem ra trở về phải bảo dưỡng cẩn thận mới được, nếu không thì xấu chết đi thôi!”Hoàng Phủ Cẩn phải thực cố gắng, thực cố gắng, mới có thể nhịn xuống không nhìn tới chân của nàng, nhưng dư quang đảo qua, vẫn là thấy được.Hắn một trận tim đập gia tốc, vội nghiêng đầu làm bộ xem phong cảnh ngoài cửa sổ.Cuối mùa thu gió thổi vi vu, lá rụng đầy đường, vùng đất một mảnh trống trải hoang sơ.Không khí mát lạnh chui tiến vào, Thủy Muội rùng mình một cái.Tô Mạt cười đi tất vào, rất vừa vặn, cho dù kiếp trước mẹ biết đan như vậy nhưng muốn đan tất cũng phải mất ba bốn ngày trời, kết quả Thủy Muội mới có một hồi mà đã đan xong.Thật sự là...... Thiên tài!Tô Mạt vừa lòng vỗ vỗ bả vai của nàng ta,“Thật sự là nha đầu giỏi giang!”Nàng đem chân đưa ra trước mặt Hoàng Phủ Cẩn,“Ngươi xem, đẹp lắm đúng không ?”Hoàng Phủ Cẩn quay đầu, nhìn thoáng qua, tuyết trắng, màu ngà voi, màu vàng nhạt, màu xanh nhạt, hồng nhạt … tập hợp lại một tạo thành chiếc tất, rất thỏa đáng đeo trên bàn chân nàng, buộc vòng quanh bàn chân nhỏ nhắn, đến ngay cả hình dạng đầu ngón chân đều lộ ra ngoài.Hắn cũng thật ngạc nhiên, bất quá cũng không chịu quá biểu hiện ra ngoài, khóe môi vẫn là nhịn không được hơi giật giật,“Rất đẹp!”Thủy Muội che miệng cười khẽ.Tĩnh thiếu gia thật sự là quái nhân, làn da vô cùng mịn màng tốt hơn cả nữ nhân.Tiểu thư làn da tuy rằng nõn nà trơn bóng, nhưng phơi nắng cả một mùa hè, nay là màu da khỏe mạnh lúa mì, chỉ sợ là phải đợi đến mùa đông làn da mới nhả hết nắng trắng trở lại.Nhưng Tĩnh thiếu gia mỗi ngày đều phơi nắng, nhưng chỉ bị đỏ hồng lên, lát sau là hết.Thật sự là thần kỳ.Ánh nắng gay gắt không chiếu nổi hắn, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng son phấn vậy.Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng cùng Tô Mạt lưỡng tình tương duyệt, cũng ôm qua, thậm chí hôn môi qua, lại vẫn là không dám tiến thêm một bước thân mật hơn, chỉ mong nàng mau chóng đem giày đi vào ngay.Cái thời đại này chân của nữ hài tử so với mặt còn quan trọng hơn.
“Sư muội, ngươi quá lợi hại !”
Thủy Muội ngượng ngập nói:“Là tiểu thư thông minh.”
Tô Mạt khoa tay múa chân một hồi, liền vươn chân cởi giày, kéo tất, lộ ra bàn chân óng ánh trắng như ngọc, tinh tế đáng yêu.
Bởi vì đoạn thời gian này đặc huấn, nguyên bản lòng bàn chân mềm mại bị
sưng phồng mọc mụn nược, rồi bị chọc ra, thánh ra để lại các vết chai.
Nàng bĩu môi, than thở nói:“A, như vậy, xem ra trở về phải bảo dưỡng cẩn thận mới được, nếu không thì xấu chết đi thôi!”
Hoàng Phủ Cẩn phải thực cố gắng, thực cố gắng, mới có thể nhịn xuống không
nhìn tới chân của nàng, nhưng dư quang đảo qua, vẫn là thấy được.
Hắn một trận tim đập gia tốc, vội nghiêng đầu làm bộ xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cuối mùa thu gió thổi vi vu, lá rụng đầy đường, vùng đất một mảnh trống trải hoang sơ.
Không khí mát lạnh chui tiến vào, Thủy Muội rùng mình một cái.
Tô Mạt cười đi tất vào, rất vừa vặn, cho dù kiếp trước mẹ biết đan như vậy nhưng muốn đan tất cũng phải mất ba bốn ngày trời, kết quả Thủy Muội
mới có một hồi mà đã đan xong.
Thật sự là...... Thiên tài!
Tô Mạt vừa lòng vỗ vỗ bả vai của nàng ta,“Thật sự là nha đầu giỏi giang!”
Nàng đem chân đưa ra trước mặt Hoàng Phủ Cẩn,“Ngươi xem, đẹp lắm đúng không ?”
Hoàng Phủ Cẩn quay đầu, nhìn thoáng qua, tuyết trắng, màu ngà voi, màu vàng
nhạt, màu xanh nhạt, hồng nhạt … tập hợp lại một tạo thành chiếc tất,
rất thỏa đáng đeo trên bàn chân nàng, buộc vòng quanh bàn chân nhỏ nhắn, đến ngay cả hình dạng đầu ngón chân đều lộ ra ngoài.
Hắn cũng
thật ngạc nhiên, bất quá cũng không chịu quá biểu hiện ra ngoài, khóe
môi vẫn là nhịn không được hơi giật giật,“Rất đẹp!”
Thủy Muội che miệng cười khẽ.
Tĩnh thiếu gia thật sự là quái nhân, làn da vô cùng mịn màng tốt hơn cả nữ nhân.
Tiểu thư làn da tuy rằng nõn nà trơn bóng, nhưng phơi nắng cả một mùa hè,
nay là màu da khỏe mạnh lúa mì, chỉ sợ là phải đợi đến mùa đông làn da
mới nhả hết nắng trắng trở lại.
Nhưng Tĩnh thiếu gia mỗi ngày đều phơi nắng, nhưng chỉ bị đỏ hồng lên, lát sau là hết.
Thật sự là thần kỳ.
Ánh nắng gay gắt không chiếu nổi hắn, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng son phấn vậy.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng cùng Tô Mạt lưỡng tình tương duyệt, cũng ôm qua, thậm
chí hôn môi qua, lại vẫn là không dám tiến thêm một bước thân mật hơn,
chỉ mong nàng mau chóng đem giày đi vào ngay.
Cái thời đại này chân của nữ hài tử so với mặt còn quan trọng hơn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Sư muội, ngươi quá lợi hại !”Thủy Muội ngượng ngập nói:“Là tiểu thư thông minh.”Tô Mạt khoa tay múa chân một hồi, liền vươn chân cởi giày, kéo tất, lộ ra bàn chân óng ánh trắng như ngọc, tinh tế đáng yêu.Bởi vì đoạn thời gian này đặc huấn, nguyên bản lòng bàn chân mềm mại bị sưng phồng mọc mụn nược, rồi bị chọc ra, thánh ra để lại các vết chai.Nàng bĩu môi, than thở nói:“A, như vậy, xem ra trở về phải bảo dưỡng cẩn thận mới được, nếu không thì xấu chết đi thôi!”Hoàng Phủ Cẩn phải thực cố gắng, thực cố gắng, mới có thể nhịn xuống không nhìn tới chân của nàng, nhưng dư quang đảo qua, vẫn là thấy được.Hắn một trận tim đập gia tốc, vội nghiêng đầu làm bộ xem phong cảnh ngoài cửa sổ.Cuối mùa thu gió thổi vi vu, lá rụng đầy đường, vùng đất một mảnh trống trải hoang sơ.Không khí mát lạnh chui tiến vào, Thủy Muội rùng mình một cái.Tô Mạt cười đi tất vào, rất vừa vặn, cho dù kiếp trước mẹ biết đan như vậy nhưng muốn đan tất cũng phải mất ba bốn ngày trời, kết quả Thủy Muội mới có một hồi mà đã đan xong.Thật sự là...... Thiên tài!Tô Mạt vừa lòng vỗ vỗ bả vai của nàng ta,“Thật sự là nha đầu giỏi giang!”Nàng đem chân đưa ra trước mặt Hoàng Phủ Cẩn,“Ngươi xem, đẹp lắm đúng không ?”Hoàng Phủ Cẩn quay đầu, nhìn thoáng qua, tuyết trắng, màu ngà voi, màu vàng nhạt, màu xanh nhạt, hồng nhạt … tập hợp lại một tạo thành chiếc tất, rất thỏa đáng đeo trên bàn chân nàng, buộc vòng quanh bàn chân nhỏ nhắn, đến ngay cả hình dạng đầu ngón chân đều lộ ra ngoài.Hắn cũng thật ngạc nhiên, bất quá cũng không chịu quá biểu hiện ra ngoài, khóe môi vẫn là nhịn không được hơi giật giật,“Rất đẹp!”Thủy Muội che miệng cười khẽ.Tĩnh thiếu gia thật sự là quái nhân, làn da vô cùng mịn màng tốt hơn cả nữ nhân.Tiểu thư làn da tuy rằng nõn nà trơn bóng, nhưng phơi nắng cả một mùa hè, nay là màu da khỏe mạnh lúa mì, chỉ sợ là phải đợi đến mùa đông làn da mới nhả hết nắng trắng trở lại.Nhưng Tĩnh thiếu gia mỗi ngày đều phơi nắng, nhưng chỉ bị đỏ hồng lên, lát sau là hết.Thật sự là thần kỳ.Ánh nắng gay gắt không chiếu nổi hắn, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng son phấn vậy.Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng cùng Tô Mạt lưỡng tình tương duyệt, cũng ôm qua, thậm chí hôn môi qua, lại vẫn là không dám tiến thêm một bước thân mật hơn, chỉ mong nàng mau chóng đem giày đi vào ngay.Cái thời đại này chân của nữ hài tử so với mặt còn quan trọng hơn.