Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 604: Phải biến trở lại là một mỹ nhân trắng trẻo ngọc ngà 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lập tức ý thức được, sắc mặt hơi hơi đỏ, chính mình háo sắc da mặt rất dày a.Nàng vội vàng đeo vớ giày ngay.Xe ngừng lại, Lăng Nhược nói:“Tiểu thư, chúng ta lên xe hoa mộc tiến vào hoa viên.”Tô Mạt đáp ứng, cùng Hoàng Phủ Cẩn xuống xe.Bí mật trở về vườn hoa, sau đó lại lặng yên trở lại chủ viện.Tô Mạt được Hoàng Phủ Cẩn ôm, như gió đáp xuống trong viện.Tô Nhân Vũ đứng ở dưới đường hành lang, đang kiễng chân mong móng bọn họ quay về, vui mừng tiến lên chào đón, vội vàng kêu:“Mạt nhi!”Tô Mạt nhảy xuống, lập tức nhảy vào trong lòng Tô Nhân Vũ, ôm hắn hắc hắc cười,“Cha, ta đã trở về.”Tô Nhân Vũ ôm nàng xoay vài vòng mới buông nàng xuống, nâng khuôn mặt nàng lên nhìn trái nhìn phải,“Ân, đen đi nhiều......”Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi bĩu ra, lại cười nói:“Khỏe mạnh, càng đẹp hơn.”Tô Mạt làm nũng, hai tay treo trên bờ vai của hắn, để Tô Nhân Vũ như kiểu gánh nàng vậy, đi vào trong nhà.Nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt, để hắn chạy nhanh tiến vào.Kim Kết lập tức đóng cửa lại, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài đã trở lại, nhớ người muốn chết a.”Tô Mạtnhảy xuống đất, vỗ vỗ bả vai nàng ta, hỏi:“Tỷ tỷ đâu?”Kim Kết chu miệng nói:“Lão phu nhân cùng phu nhân sớm đã đến đón nàng ấy trở về. Nói là......”Tô Nhân Vũ nói:“Trở về rồi nói sau, tỷ tỷ ngươi ở nhà cũng rất tốt.”Tô Mạt lại hỏi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù có người truyền lại tin tức tới nàng, nhưng là muốn quân tâm một chút đến phụ thân thôi.Nàng biết phụ thân bỏ ra không ít sức lực, ra sức che dấu giúp nàng.Như thế nào có thể không đem cha đặt ở vị trí thứ nhất chứ!Nàng ngửa đầu nhìn hắn, hì hì nói:“Lão cha, thật vất vả !”Tô Nhân Vũ sủng nịch vuốt đầu nàng, nữ nhi cao hơn rồi, càng rắn chắc, sáng sủa .Càng đẹp hơn !Càng nghịch ngợm hơn!Không biết lớn nhỏ, còn gọi lão cha, đây là cái xưng hô gì chứ!Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt bình thản, không có một chút không vui, trong lòng lại hơi có chút sảng khoái.Quan hệ giữa nữ nhi và cha tốt là chuyện đương nhiên, tiểu tử kia có tư cách gì mất hứng!Hắn thỉnh Hoàng Phủ Cẩn ngồi, lại sai người dâng trà.Trong chốc lát, trà được dâng lên, đám người Thủy Muội cùng Lăng Nhược cũng đến.
Tô Mạt lập tức ý thức được, sắc mặt hơi hơi đỏ, chính mình háo sắc da mặt rất dày a.
Nàng vội vàng đeo vớ giày ngay.
Xe ngừng lại, Lăng Nhược nói:“Tiểu thư, chúng ta lên xe hoa mộc tiến vào hoa viên.”
Tô Mạt đáp ứng, cùng Hoàng Phủ Cẩn xuống xe.
Bí mật trở về vườn hoa, sau đó lại lặng yên trở lại chủ viện.
Tô Mạt được Hoàng Phủ Cẩn ôm, như gió đáp xuống trong viện.
Tô Nhân Vũ đứng ở dưới đường hành lang, đang kiễng chân mong móng bọn họ
quay về, vui mừng tiến lên chào đón, vội vàng kêu:“Mạt nhi!”
Tô Mạt nhảy xuống, lập tức nhảy vào trong lòng Tô Nhân Vũ, ôm hắn hắc hắc cười,“Cha, ta đã trở về.”
Tô Nhân Vũ ôm nàng xoay vài vòng mới buông nàng xuống, nâng khuôn mặt nàng lên nhìn trái nhìn phải,“Ân, đen đi nhiều......”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi bĩu ra, lại cười nói:“Khỏe mạnh, càng đẹp hơn.”
Tô Mạt làm nũng, hai tay treo trên bờ vai của hắn, để Tô Nhân Vũ như kiểu gánh nàng vậy, đi vào trong nhà.
Nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt, để hắn chạy nhanh tiến vào.
Kim Kết lập tức đóng cửa lại, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài đã trở lại, nhớ người muốn chết a.”
Tô Mạtnhảy xuống đất, vỗ vỗ bả vai nàng ta, hỏi:“Tỷ tỷ đâu?”
Kim Kết chu miệng nói:“Lão phu nhân cùng phu nhân sớm đã đến đón nàng ấy trở về. Nói là......”
Tô Nhân Vũ nói:“Trở về rồi nói sau, tỷ tỷ ngươi ở nhà cũng rất tốt.”
Tô Mạt lại hỏi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù có
người truyền lại tin tức tới nàng, nhưng là muốn quân tâm một chút đến
phụ thân thôi.
Nàng biết phụ thân bỏ ra không ít sức lực, ra sức che dấu giúp nàng.
Như thế nào có thể không đem cha đặt ở vị trí thứ nhất chứ!
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, hì hì nói:“Lão cha, thật vất vả !”
Tô Nhân Vũ sủng nịch vuốt đầu nàng, nữ nhi cao hơn rồi, càng rắn chắc, sáng sủa .
Càng đẹp hơn !
Càng nghịch ngợm hơn!
Không biết lớn nhỏ, còn gọi lão cha, đây là cái xưng hô gì chứ!
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt bình thản, không có một chút không vui, trong lòng lại hơi có chút sảng
khoái.
Quan hệ giữa nữ nhi và cha tốt là chuyện đương nhiên, tiểu tử kia có tư cách gì mất hứng!
Hắn thỉnh Hoàng Phủ Cẩn ngồi, lại sai người dâng trà.
Trong chốc lát, trà được dâng lên, đám người Thủy Muội cùng Lăng Nhược cũng đến.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lập tức ý thức được, sắc mặt hơi hơi đỏ, chính mình háo sắc da mặt rất dày a.Nàng vội vàng đeo vớ giày ngay.Xe ngừng lại, Lăng Nhược nói:“Tiểu thư, chúng ta lên xe hoa mộc tiến vào hoa viên.”Tô Mạt đáp ứng, cùng Hoàng Phủ Cẩn xuống xe.Bí mật trở về vườn hoa, sau đó lại lặng yên trở lại chủ viện.Tô Mạt được Hoàng Phủ Cẩn ôm, như gió đáp xuống trong viện.Tô Nhân Vũ đứng ở dưới đường hành lang, đang kiễng chân mong móng bọn họ quay về, vui mừng tiến lên chào đón, vội vàng kêu:“Mạt nhi!”Tô Mạt nhảy xuống, lập tức nhảy vào trong lòng Tô Nhân Vũ, ôm hắn hắc hắc cười,“Cha, ta đã trở về.”Tô Nhân Vũ ôm nàng xoay vài vòng mới buông nàng xuống, nâng khuôn mặt nàng lên nhìn trái nhìn phải,“Ân, đen đi nhiều......”Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi bĩu ra, lại cười nói:“Khỏe mạnh, càng đẹp hơn.”Tô Mạt làm nũng, hai tay treo trên bờ vai của hắn, để Tô Nhân Vũ như kiểu gánh nàng vậy, đi vào trong nhà.Nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt, để hắn chạy nhanh tiến vào.Kim Kết lập tức đóng cửa lại, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài đã trở lại, nhớ người muốn chết a.”Tô Mạtnhảy xuống đất, vỗ vỗ bả vai nàng ta, hỏi:“Tỷ tỷ đâu?”Kim Kết chu miệng nói:“Lão phu nhân cùng phu nhân sớm đã đến đón nàng ấy trở về. Nói là......”Tô Nhân Vũ nói:“Trở về rồi nói sau, tỷ tỷ ngươi ở nhà cũng rất tốt.”Tô Mạt lại hỏi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù có người truyền lại tin tức tới nàng, nhưng là muốn quân tâm một chút đến phụ thân thôi.Nàng biết phụ thân bỏ ra không ít sức lực, ra sức che dấu giúp nàng.Như thế nào có thể không đem cha đặt ở vị trí thứ nhất chứ!Nàng ngửa đầu nhìn hắn, hì hì nói:“Lão cha, thật vất vả !”Tô Nhân Vũ sủng nịch vuốt đầu nàng, nữ nhi cao hơn rồi, càng rắn chắc, sáng sủa .Càng đẹp hơn !Càng nghịch ngợm hơn!Không biết lớn nhỏ, còn gọi lão cha, đây là cái xưng hô gì chứ!Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt bình thản, không có một chút không vui, trong lòng lại hơi có chút sảng khoái.Quan hệ giữa nữ nhi và cha tốt là chuyện đương nhiên, tiểu tử kia có tư cách gì mất hứng!Hắn thỉnh Hoàng Phủ Cẩn ngồi, lại sai người dâng trà.Trong chốc lát, trà được dâng lên, đám người Thủy Muội cùng Lăng Nhược cũng đến.