Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 611: Hiệu quả làm người ta kinh diễm 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khỏe mạnh mà xinh đẹp, như là châu ngọc trong veo trơn bóng, lại như giọt sương trên cánh hoa, mềm mại ôn nhu.Hoàng Phủ Cẩn miệng cảm thấy có chút khô, vội đi châm trà.Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, hồ nghi cùng hai nha đầu trao đổi ánh mắt, chẳng lẽ chính mình không thay đổi sao?Nàng theo bản năng giơ tay lên chà xát hai má, Tô Nhân Vũ đã đi tới, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đi dùng đồ ăn sáng.Tô Nhân Vũ bắt đầu dạy nữ nhi,“Mạt nhi a, ngươi đã rất đẹp rồi, hiện tại không cần phải trang điểm như vậy.”Nàng không giống những đứa nhỏ khác tránh ở trong khuê phòng, muốn đi ra gặp người, sự rực rỡ chói mắt như vậy, quả thực là làm cho người ta kinh diễm.Vậy thì không được.Thấy Hoàng Phủ Cẩn một khắc kia khi nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi cong lên, giống như một con sói đới khát vậy, hắn không thích.Hắn tiếp tục giáo huấn nữ nhi cái loại tư tưởng không cần quá đẹp, miễn cho nữ nhi bị người khác ngấp nghé đoạt mất.Nói xong một hồi, Tô Mạt châm ly trà cho hắn, cười nói:“Cha, ta xuất môn có đeo mũ sa che mặt.”Tô Nhân Vũ uống một ngụm trà, vốn là một nam nhân thâm trầm lạnh lùng, cũng bắt đầu có điểm nhiều lời, thấp giọng nói:“Ngươi đi Hương lâu thì sao?”Hắn là ai vậy, chẳng lẽ nhìn không ra tâm tư của mấy đứa con hoàng đế sao?Hắn cũng không muốn để nữ nhi đi chịu ủy khuất.Tô Mạt cười cười, gật đầu nói:“Được, nữ nhi nghe cha .”Nàng lại phân phó Kim Kết,“Đi, đem vài thứ kia tặng cho đại tiểu thư một bộ tốt nhất. Hỉ Thước di nương, Lâm di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư giống nhau, lại cho Xuân Thủy vài cái tỷ tỷ những người đi theo lão phu nhân mỗi người một bộ. Rồi chuẩn bị một ít dâng cho lão phu nhân, để lão phu nhân lưu trữ tặng thưởng cho người ta.”Mấy thứ này của nàng, cho dù chưa phải là cực phẩm, nhưng so với loại hàng tốt nhất bên ngoài bán còn tốt hơn.Dù sao cũng là sản phẩm của thiên hạ đệ nhất điều hương sư tự mình điều chế.Kim Kết xin vâng, lôi kéo Thủy Muội đi chuẩn bị.Trừ bỏ đại tiểu thư, người khác một bộ chỉ là một hộp bôi mặt, phấn một hộp, son một hộp, bôi tay một hộp, loại khác sẽ không có.Đại tiểu thư đương nhiên so với bọn họ nhiều hơn một ít.Dù sao tiểu thư chính mình vốn quan hệ thân hơn với đại tiểu thư, các nàng ta cũng đều biết, không phải sợ người khác nói ra vô, không công bằng linh tinh gì đó.Tặng cho các nàng coi như nghĩ chút tình, không tặng cũng không có gì để nói .Đảo mắt cái tới tháng đông chí, gió Bắc gào thét, trận tuyết lớn rơi suốt một ngày một đêm.Vạn vật được bọc dưới màu trắng, hồng mai mát lạnh nở rộ.
Khỏe mạnh mà xinh đẹp, như là châu ngọc trong veo trơn bóng, lại như giọt sương trên cánh hoa, mềm mại ôn nhu.
Hoàng Phủ Cẩn miệng cảm thấy có chút khô, vội đi châm trà.
Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, hồ nghi cùng hai nha đầu trao đổi ánh mắt, chẳng lẽ chính mình không thay đổi sao?
Nàng theo bản năng giơ tay lên chà xát hai má, Tô Nhân Vũ đã đi tới, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đi dùng đồ ăn sáng.
Tô Nhân Vũ bắt đầu dạy nữ nhi,“Mạt nhi a, ngươi đã rất đẹp rồi, hiện tại không cần phải trang điểm như vậy.”
Nàng không giống những đứa nhỏ khác tránh ở trong khuê phòng, muốn đi ra gặp người, sự rực rỡ chói mắt như vậy, quả thực là làm cho người ta kinh
diễm.
Vậy thì không được.
Thấy Hoàng Phủ Cẩn một khắc kia
khi nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi cong lên, giống
như một con sói đới khát vậy, hắn không thích.
Hắn tiếp tục giáo huấn nữ nhi cái loại tư tưởng không cần quá đẹp, miễn cho nữ nhi bị người khác ngấp nghé đoạt mất.
Nói xong một hồi, Tô Mạt châm ly trà cho hắn, cười nói:“Cha, ta xuất môn có đeo mũ sa che mặt.”
Tô Nhân Vũ uống một ngụm trà, vốn là một nam nhân thâm trầm lạnh lùng,
cũng bắt đầu có điểm nhiều lời, thấp giọng nói:“Ngươi đi Hương lâu thì
sao?”
Hắn là ai vậy, chẳng lẽ nhìn không ra tâm tư của mấy đứa con hoàng đế sao?
Hắn cũng không muốn để nữ nhi đi chịu ủy khuất.
Tô Mạt cười cười, gật đầu nói:“Được, nữ nhi nghe cha .”
Nàng lại phân phó Kim Kết,“Đi, đem vài thứ kia tặng cho đại tiểu thư một bộ
tốt nhất. Hỉ Thước di nương, Lâm di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư
giống nhau, lại cho Xuân Thủy vài cái tỷ tỷ những người đi theo lão phu
nhân mỗi người một bộ. Rồi chuẩn bị một ít dâng cho lão phu nhân, để lão phu nhân lưu trữ tặng thưởng cho người ta.”
Mấy thứ này của nàng, cho dù chưa phải là cực phẩm, nhưng so với loại hàng tốt nhất bên ngoài bán còn tốt hơn.
Dù sao cũng là sản phẩm của thiên hạ đệ nhất điều hương sư tự mình điều chế.
Kim Kết xin vâng, lôi kéo Thủy Muội đi chuẩn bị.
Trừ bỏ đại tiểu thư, người khác một bộ chỉ là một hộp bôi mặt, phấn một
hộp, son một hộp, bôi tay một hộp, loại khác sẽ không có.
Đại tiểu thư đương nhiên so với bọn họ nhiều hơn một ít.
Dù sao tiểu thư chính mình vốn quan hệ thân hơn với đại tiểu thư, các nàng ta cũng đều biết, không phải sợ người khác nói ra vô, không công bằng
linh tinh gì đó.
Tặng cho các nàng coi như nghĩ chút tình, không tặng cũng không có gì để nói .
Đảo mắt cái tới tháng đông chí, gió Bắc gào thét, trận tuyết lớn rơi suốt một ngày một đêm.
Vạn vật được bọc dưới màu trắng, hồng mai mát lạnh nở rộ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Khỏe mạnh mà xinh đẹp, như là châu ngọc trong veo trơn bóng, lại như giọt sương trên cánh hoa, mềm mại ôn nhu.Hoàng Phủ Cẩn miệng cảm thấy có chút khô, vội đi châm trà.Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, hồ nghi cùng hai nha đầu trao đổi ánh mắt, chẳng lẽ chính mình không thay đổi sao?Nàng theo bản năng giơ tay lên chà xát hai má, Tô Nhân Vũ đã đi tới, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đi dùng đồ ăn sáng.Tô Nhân Vũ bắt đầu dạy nữ nhi,“Mạt nhi a, ngươi đã rất đẹp rồi, hiện tại không cần phải trang điểm như vậy.”Nàng không giống những đứa nhỏ khác tránh ở trong khuê phòng, muốn đi ra gặp người, sự rực rỡ chói mắt như vậy, quả thực là làm cho người ta kinh diễm.Vậy thì không được.Thấy Hoàng Phủ Cẩn một khắc kia khi nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng hơi cong lên, giống như một con sói đới khát vậy, hắn không thích.Hắn tiếp tục giáo huấn nữ nhi cái loại tư tưởng không cần quá đẹp, miễn cho nữ nhi bị người khác ngấp nghé đoạt mất.Nói xong một hồi, Tô Mạt châm ly trà cho hắn, cười nói:“Cha, ta xuất môn có đeo mũ sa che mặt.”Tô Nhân Vũ uống một ngụm trà, vốn là một nam nhân thâm trầm lạnh lùng, cũng bắt đầu có điểm nhiều lời, thấp giọng nói:“Ngươi đi Hương lâu thì sao?”Hắn là ai vậy, chẳng lẽ nhìn không ra tâm tư của mấy đứa con hoàng đế sao?Hắn cũng không muốn để nữ nhi đi chịu ủy khuất.Tô Mạt cười cười, gật đầu nói:“Được, nữ nhi nghe cha .”Nàng lại phân phó Kim Kết,“Đi, đem vài thứ kia tặng cho đại tiểu thư một bộ tốt nhất. Hỉ Thước di nương, Lâm di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư giống nhau, lại cho Xuân Thủy vài cái tỷ tỷ những người đi theo lão phu nhân mỗi người một bộ. Rồi chuẩn bị một ít dâng cho lão phu nhân, để lão phu nhân lưu trữ tặng thưởng cho người ta.”Mấy thứ này của nàng, cho dù chưa phải là cực phẩm, nhưng so với loại hàng tốt nhất bên ngoài bán còn tốt hơn.Dù sao cũng là sản phẩm của thiên hạ đệ nhất điều hương sư tự mình điều chế.Kim Kết xin vâng, lôi kéo Thủy Muội đi chuẩn bị.Trừ bỏ đại tiểu thư, người khác một bộ chỉ là một hộp bôi mặt, phấn một hộp, son một hộp, bôi tay một hộp, loại khác sẽ không có.Đại tiểu thư đương nhiên so với bọn họ nhiều hơn một ít.Dù sao tiểu thư chính mình vốn quan hệ thân hơn với đại tiểu thư, các nàng ta cũng đều biết, không phải sợ người khác nói ra vô, không công bằng linh tinh gì đó.Tặng cho các nàng coi như nghĩ chút tình, không tặng cũng không có gì để nói .Đảo mắt cái tới tháng đông chí, gió Bắc gào thét, trận tuyết lớn rơi suốt một ngày một đêm.Vạn vật được bọc dưới màu trắng, hồng mai mát lạnh nở rộ.