Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 612: Hiệu quả làm người ta kinh diễm 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm nay là ngày Tô gia ngũ tiểu thư hết bệnh trở về nhà, nhóm người đại tiểu thư, Hỉ Thước, di nương ở nhị nội môn trông ngóng mong chờ.Đại tiểu thư đang vận chiếc áo khoác ngân hồ, có phối với da chồn bạch, đang cầm lò sưởi ấm tay làm bằng sứ Thanh Hoa.Tới tới lui lui nhìn vài lần, lo lắng nói:“Như thế nào còn chưa tới? Mau kêu người đi ra ngoài nhìn xem.”Hỉ Thước cười nói:“Đại tiểu thư đừng nóng vội, lão gia cùng nhị thiếu gia ở bên ngoài, hơn nữa là Tĩnh thiếu gia tự mình đi đón, như là trên đường có tuyết, đi chậm một chút thôi.”Bên kia Tô Hinh Nhi chờ không kiên nhẫn, chà chà chân,“Lạnh chết mất, ta đi qua lão tổ mẫu nơi đó trước ngồi đợi.”Nhị tiểu thư nói:“Tam muội muội vẫn là đợi chút đi. Ngũ muội muội rất nhanh sẽ trở lại .”Lúc này đại a đầu bên người Vương phu nhân đến nói:“Đại tiểu thư, phu nhân nói bên ngoài rất lạnh, thỉnh ngài vào phòng cho ấm áp. Chờ ngũ tiểu thư trở về, người hầu sẽ tới báo tin trước. Khi đó rồi ra đón cũng vậy thôi.”Đại tiểu thư nhấp mím môi, khuôn mặt vốn có chút mỉm cười lập tức lạnh như băng,“Không cần.”Tô Mạt đi vắng mấy ngày nay, nàng quả thực là khó chịu muốn chết.Lúc trước không cảm thấy, nay tình tỷ muội sâu đậm, thời điểm nàng rời đi, đại tiểu thư liền cảm giác được không quen xa nàng.Cũng không có người tâm sự sẻ chia, ngay cả mẫu thân thân sinh đều tính kế.Lão tổ mẫu tuy rằng đói tớt với nàng, nhưng ở trong lòng lão tổ mẫu, duy trì trật tự gia tộc Tô gia cùng mặt mũi, đó mới là thứ trọng yếu nhất hơn bất cứ thứ gì.Hỉ Thước lại đuổi khéo mụ mụ,“Lại đi ngoài cửa lớn nhìn xem, hỏi nhị quản gia một chút.”Mụ mụ lập tức đi, trên đường đụng phải một mụ mụ khác đang tới, mụ mụ kia đã vui mừng chạy tới,“Hồi bẩm đại tiểu thư, di nương, ngũ tiểu thư đã trở lại. Xe ngựa đậu ngay tại bên ngoài. Chớp mắt sẽ vào tới cửa.”Đại tiểu thư lập tức cười rộ lên, lôi kéo tay Hỉ Thước nói:“Ngũ nương, muội muội trở về, liền tốt hơn nhiều.”Hỉ Thước gật gật đầu, bởi vì Tô Mạt, đại tiểu thư cùng nàng cũng thân cận hơn rất nhiều.Có đôi khi đại tiểu thư muốn tìm người ta nói chuyện, ngược lại sẽ tìm đến nàng.Điều này làm cho Hỉ Thước rất là vui mừng.Rất nhanh vài mụ mụ khênh chiếc kiệu nhỏ tiến vào, đi theo bên cạnh Kim Kết là một nha đầu mi thanh mục tú, Tô Việt ở phía sau chỉ huy khuân vác hòm rương do Tô Mạt đem về, kêu người ta cẩn thận, đừng để làm hỏng.Vào nhị môn, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, nhảy qua ôm lấy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ a.”
Hôm nay là ngày Tô gia ngũ tiểu thư hết bệnh trở về nhà, nhóm người đại tiểu thư, Hỉ Thước, di nương ở nhị nội môn trông ngóng mong chờ.
Đại tiểu thư đang vận chiếc áo khoác ngân hồ, có phối với da chồn bạch, đang cầm lò sưởi ấm tay làm bằng sứ Thanh Hoa.
Tới tới lui lui nhìn vài lần, lo lắng nói:“Như thế nào còn chưa tới? Mau kêu người đi ra ngoài nhìn xem.”
Hỉ Thước cười nói:“Đại tiểu thư đừng nóng vội, lão gia cùng nhị thiếu gia ở bên ngoài, hơn nữa là Tĩnh thiếu gia tự mình đi đón, như là trên đường
có tuyết, đi chậm một chút thôi.”
Bên kia Tô Hinh Nhi chờ không kiên nhẫn, chà chà chân,“Lạnh chết mất, ta đi qua lão tổ mẫu nơi đó trước ngồi đợi.”
Nhị tiểu thư nói:“Tam muội muội vẫn là đợi chút đi. Ngũ muội muội rất nhanh sẽ trở lại .”
Lúc này đại a đầu bên người Vương phu nhân đến nói:“Đại tiểu thư, phu nhân
nói bên ngoài rất lạnh, thỉnh ngài vào phòng cho ấm áp. Chờ ngũ tiểu thư trở về, người hầu sẽ tới báo tin trước. Khi đó rồi ra đón cũng vậy
thôi.”
Đại tiểu thư nhấp mím môi, khuôn mặt vốn có chút mỉm cười lập tức lạnh như băng,“Không cần.”
Tô Mạt đi vắng mấy ngày nay, nàng quả thực là khó chịu muốn chết.
Lúc trước không cảm thấy, nay tình tỷ muội sâu đậm, thời điểm nàng rời đi, đại tiểu thư liền cảm giác được không quen xa nàng.
Cũng không có người tâm sự sẻ chia, ngay cả mẫu thân thân sinh đều tính kế.
Lão tổ mẫu tuy rằng đói tớt với nàng, nhưng ở trong lòng lão tổ mẫu, duy
trì trật tự gia tộc Tô gia cùng mặt mũi, đó mới là thứ trọng yếu nhất
hơn bất cứ thứ gì.
Hỉ Thước lại đuổi khéo mụ mụ,“Lại đi ngoài cửa lớn nhìn xem, hỏi nhị quản gia một chút.”
Mụ mụ lập tức đi, trên đường đụng phải một mụ mụ khác đang tới, mụ mụ
kia đã vui mừng chạy tới,“Hồi bẩm đại tiểu thư, di nương, ngũ tiểu thư
đã trở lại. Xe ngựa đậu ngay tại bên ngoài. Chớp mắt sẽ vào tới cửa.”
Đại tiểu thư lập tức cười rộ lên, lôi kéo tay Hỉ Thước nói:“Ngũ nương, muội muội trở về, liền tốt hơn nhiều.”
Hỉ Thước gật gật đầu, bởi vì Tô Mạt, đại tiểu thư cùng nàng cũng thân cận hơn rất nhiều.
Có đôi khi đại tiểu thư muốn tìm người ta nói chuyện, ngược lại sẽ tìm đến nàng.
Điều này làm cho Hỉ Thước rất là vui mừng.
Rất nhanh vài mụ mụ khênh chiếc kiệu nhỏ tiến vào, đi theo bên cạnh Kim Kết là một nha đầu mi thanh mục tú, Tô Việt ở phía sau chỉ huy khuân vác
hòm rương do Tô Mạt đem về, kêu người ta cẩn thận, đừng để làm hỏng.
Vào nhị môn, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, nhảy qua ôm lấy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ a.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm nay là ngày Tô gia ngũ tiểu thư hết bệnh trở về nhà, nhóm người đại tiểu thư, Hỉ Thước, di nương ở nhị nội môn trông ngóng mong chờ.Đại tiểu thư đang vận chiếc áo khoác ngân hồ, có phối với da chồn bạch, đang cầm lò sưởi ấm tay làm bằng sứ Thanh Hoa.Tới tới lui lui nhìn vài lần, lo lắng nói:“Như thế nào còn chưa tới? Mau kêu người đi ra ngoài nhìn xem.”Hỉ Thước cười nói:“Đại tiểu thư đừng nóng vội, lão gia cùng nhị thiếu gia ở bên ngoài, hơn nữa là Tĩnh thiếu gia tự mình đi đón, như là trên đường có tuyết, đi chậm một chút thôi.”Bên kia Tô Hinh Nhi chờ không kiên nhẫn, chà chà chân,“Lạnh chết mất, ta đi qua lão tổ mẫu nơi đó trước ngồi đợi.”Nhị tiểu thư nói:“Tam muội muội vẫn là đợi chút đi. Ngũ muội muội rất nhanh sẽ trở lại .”Lúc này đại a đầu bên người Vương phu nhân đến nói:“Đại tiểu thư, phu nhân nói bên ngoài rất lạnh, thỉnh ngài vào phòng cho ấm áp. Chờ ngũ tiểu thư trở về, người hầu sẽ tới báo tin trước. Khi đó rồi ra đón cũng vậy thôi.”Đại tiểu thư nhấp mím môi, khuôn mặt vốn có chút mỉm cười lập tức lạnh như băng,“Không cần.”Tô Mạt đi vắng mấy ngày nay, nàng quả thực là khó chịu muốn chết.Lúc trước không cảm thấy, nay tình tỷ muội sâu đậm, thời điểm nàng rời đi, đại tiểu thư liền cảm giác được không quen xa nàng.Cũng không có người tâm sự sẻ chia, ngay cả mẫu thân thân sinh đều tính kế.Lão tổ mẫu tuy rằng đói tớt với nàng, nhưng ở trong lòng lão tổ mẫu, duy trì trật tự gia tộc Tô gia cùng mặt mũi, đó mới là thứ trọng yếu nhất hơn bất cứ thứ gì.Hỉ Thước lại đuổi khéo mụ mụ,“Lại đi ngoài cửa lớn nhìn xem, hỏi nhị quản gia một chút.”Mụ mụ lập tức đi, trên đường đụng phải một mụ mụ khác đang tới, mụ mụ kia đã vui mừng chạy tới,“Hồi bẩm đại tiểu thư, di nương, ngũ tiểu thư đã trở lại. Xe ngựa đậu ngay tại bên ngoài. Chớp mắt sẽ vào tới cửa.”Đại tiểu thư lập tức cười rộ lên, lôi kéo tay Hỉ Thước nói:“Ngũ nương, muội muội trở về, liền tốt hơn nhiều.”Hỉ Thước gật gật đầu, bởi vì Tô Mạt, đại tiểu thư cùng nàng cũng thân cận hơn rất nhiều.Có đôi khi đại tiểu thư muốn tìm người ta nói chuyện, ngược lại sẽ tìm đến nàng.Điều này làm cho Hỉ Thước rất là vui mừng.Rất nhanh vài mụ mụ khênh chiếc kiệu nhỏ tiến vào, đi theo bên cạnh Kim Kết là một nha đầu mi thanh mục tú, Tô Việt ở phía sau chỉ huy khuân vác hòm rương do Tô Mạt đem về, kêu người ta cẩn thận, đừng để làm hỏng.Vào nhị môn, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, nhảy qua ôm lấy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ a.”