Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 614: Hiệu quả khiến người ta kinh diễm 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nâng váy, nghiêng đầu nhìn Vương phu nhân, cười nói: "Ta mong muốn nhanh chút được nhìn thấy Lão Tổ Mẫu, cho nên liền đi tắt rồi."Phải đi cửa hông, vòng đường xa, như vậy cũng không tiện.Vương phu nhân bị nàng làm cho tức chết đi được, ngay cả mình ngày thường ra vào cửa cũng không được đi đại môn.Tô Mạt không thèm nhìn nàng, cười với lão phu nhân: "Lão Tổ Mẫu, ta từ vườn hoa đem về cho ngài nhiều thứ tốt lắm nha."Nàng ra lệnh một tiếng, người bên ngoài nối đuôi nhau mang vào, trong tay đều khiêng đồ.Món thứ nhất là một chậu cành mai tạo dáng hình rồng, đẹp mà không tục, thanh mà không đạm.Món thứ hai được bê tới là một chậu sứ men xanh chậu nước thủy tiên, nhất thời một cỗ hương khí xa xăm tràn ngập ra bao phủ.Món thứ ba hai người khiêng mấy bồn lớn Mẫu Đơn, Ngụy Tử Diêu Hoàng, còn có một chậu Lục Mẫu Đan.Mọi người liên tục kinh ngạc.Nhìn nhìn, tổng cộng có hơn mười chậu.Có dạng nặng, tỷ như Hồng Mai mùa đông, Thủy Tiên, Sơn Trà…, cũng có dạng chậu nhẹ, như mấy bồn quý báu Mẫu Đơn, Tố Tâm Lan kia.Tô Mạt nói: "Lão Tổ Mẫu, hiện tại giường sưởi mùa đông tại Hoa Phố, đốt ngày càng thành thạo, muốn cho loài hoa nào nở thì loài hoa đó sẽ nở. Ngay cả Nội Vụ phủ trong cung đều thu mua."Lão phu nhân vui mừng cười toe toét, ngắm nhìn nói: "Đem mấy chậu Mẫu Đơn quý báu này, đều đặt tại nơi đây, sau này đem đi tiến cung. Mấy chậu Tố Tâm Lan kia, cho mẫu thân các ngươi một chậu, thư phòng lão gia một chậu, Hồng Mai kia đại a đầu một chậu, Thủy Tiên các ngươi mỗi người các ngươi một chậu. . . . . ."Lão phu nhân phân phát hết, Tô Hinh nhi bản thân cũng có một chậu Thủy Tiên, ngay cả chậu Sơn Trà Hoa cũng không có, liền không vừa ý rồi.Thủy Tiên có cái gì tốt, ngày thường trong nhà cũng có.Nàng nén khí: "Lão Tổ Mẫu, ta không cần. Đều cho người khác đi."Lão phu nhân mi mắt vén lên, thản nhiên nói: "Đây không là vấn đề ngươi muốn hay không. Trong phòng phải bày hoa."Bà lại cấp thêm cho Nhị Tiểu Thư một chậu trung đẳng Hoa Sơn Tra.Mấy chậu hoa thuộc dạng thượng đẳng tạm để nơi đây, về sauđem đi tặng."Đám hoa này a, không chỉ là nhìn ngắm, cần chăm sóc. Loại khó chăm sóc tặng cho các ngươi chưng bày, các ngươi không để ý, hoặc là không để tâm đến nó, liền coi như lãng phí rồi."Vương phu nhân liền nói vâng, lại nói: "Lão phu nhân, đem chậu Hồng Mai tặng tới Đông cung đi."Lão phu nhân nói: "Để nói sau. Gom lại hết, cùng nhau đưa đại lễ đông chí. Ta cùng bọn nha đầu trò chuyện, các ngươi ai bận việc người đó đi."Gửi thanks

Tô Mạt nâng váy, nghiêng đầu nhìn Vương phu nhân, cười nói: "Ta mong muốn
nhanh chút được nhìn thấy Lão Tổ Mẫu, cho nên liền đi tắt rồi."

Phải đi cửa hông, vòng đường xa, như vậy cũng không tiện.

Vương phu nhân bị nàng làm cho tức chết đi được, ngay cả mình ngày thường ra vào cửa cũng không được đi đại môn.

Tô Mạt không thèm nhìn nàng, cười với lão phu nhân: "Lão Tổ Mẫu, ta từ vườn hoa đem về cho ngài nhiều thứ tốt lắm nha."

Nàng ra lệnh một tiếng, người bên ngoài nối đuôi nhau mang vào, trong tay đều khiêng đồ.

Món thứ nhất là một chậu cành mai tạo dáng hình rồng, đẹp mà không tục, thanh mà không đạm.

Món thứ hai được bê tới là một chậu sứ men xanh chậu nước thủy tiên, nhất thời một cỗ hương khí xa xăm tràn ngập ra bao phủ.

Món thứ ba hai người khiêng mấy bồn lớn Mẫu Đơn, Ngụy Tử Diêu Hoàng, còn có một chậu Lục Mẫu Đan.

Mọi người liên tục kinh ngạc.

Nhìn nhìn, tổng cộng có hơn mười chậu.

Có dạng nặng, tỷ như Hồng Mai mùa đông, Thủy Tiên, Sơn Trà…, cũng có dạng chậu nhẹ, như mấy bồn quý báu Mẫu Đơn, Tố Tâm Lan kia.

Tô Mạt nói: "Lão Tổ Mẫu, hiện tại giường sưởi mùa đông tại Hoa Phố, đốt
ngày càng thành thạo, muốn cho loài hoa nào nở thì loài hoa đó sẽ nở.
Ngay cả Nội Vụ phủ trong cung đều thu mua."

Lão phu nhân vui mừng cười toe toét, ngắm nhìn nói: "Đem mấy chậu Mẫu Đơn quý báu này, đều
đặt tại nơi đây, sau này đem đi tiến cung. Mấy chậu Tố Tâm Lan kia, cho
mẫu thân các ngươi một chậu, thư phòng lão gia một chậu, Hồng Mai kia
đại a đầu một chậu, Thủy Tiên các ngươi mỗi người các ngươi một chậu. . . . . ."

Lão phu nhân phân phát hết, Tô Hinh nhi bản thân cũng có
một chậu Thủy Tiên, ngay cả chậu Sơn Trà Hoa cũng không có, liền không
vừa ý rồi.

Thủy Tiên có cái gì tốt, ngày thường trong nhà cũng có.

Nàng nén khí: "Lão Tổ Mẫu, ta không cần. Đều cho người khác đi."

Lão phu nhân mi mắt vén lên, thản nhiên nói: "Đây không là vấn đề ngươi muốn hay không. Trong phòng phải bày hoa."

Bà lại cấp thêm cho Nhị Tiểu Thư một chậu trung đẳng Hoa Sơn Tra.

Mấy chậu hoa thuộc dạng thượng đẳng tạm để nơi đây, về sauđem đi tặng.

"Đám hoa này a, không chỉ là nhìn ngắm, cần chăm sóc. Loại khó chăm sóc tặng cho các ngươi chưng bày, các ngươi không để ý, hoặc là không để tâm đến nó, liền coi như lãng phí rồi."

Vương phu nhân liền nói vâng, lại nói: "Lão phu nhân, đem chậu Hồng Mai tặng tới Đông cung đi."

Lão phu nhân nói: "Để nói sau. Gom lại hết, cùng nhau đưa đại lễ đông chí.
Ta cùng bọn nha đầu trò chuyện, các ngươi ai bận việc người đó đi."

Gửi thanks

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nâng váy, nghiêng đầu nhìn Vương phu nhân, cười nói: "Ta mong muốn nhanh chút được nhìn thấy Lão Tổ Mẫu, cho nên liền đi tắt rồi."Phải đi cửa hông, vòng đường xa, như vậy cũng không tiện.Vương phu nhân bị nàng làm cho tức chết đi được, ngay cả mình ngày thường ra vào cửa cũng không được đi đại môn.Tô Mạt không thèm nhìn nàng, cười với lão phu nhân: "Lão Tổ Mẫu, ta từ vườn hoa đem về cho ngài nhiều thứ tốt lắm nha."Nàng ra lệnh một tiếng, người bên ngoài nối đuôi nhau mang vào, trong tay đều khiêng đồ.Món thứ nhất là một chậu cành mai tạo dáng hình rồng, đẹp mà không tục, thanh mà không đạm.Món thứ hai được bê tới là một chậu sứ men xanh chậu nước thủy tiên, nhất thời một cỗ hương khí xa xăm tràn ngập ra bao phủ.Món thứ ba hai người khiêng mấy bồn lớn Mẫu Đơn, Ngụy Tử Diêu Hoàng, còn có một chậu Lục Mẫu Đan.Mọi người liên tục kinh ngạc.Nhìn nhìn, tổng cộng có hơn mười chậu.Có dạng nặng, tỷ như Hồng Mai mùa đông, Thủy Tiên, Sơn Trà…, cũng có dạng chậu nhẹ, như mấy bồn quý báu Mẫu Đơn, Tố Tâm Lan kia.Tô Mạt nói: "Lão Tổ Mẫu, hiện tại giường sưởi mùa đông tại Hoa Phố, đốt ngày càng thành thạo, muốn cho loài hoa nào nở thì loài hoa đó sẽ nở. Ngay cả Nội Vụ phủ trong cung đều thu mua."Lão phu nhân vui mừng cười toe toét, ngắm nhìn nói: "Đem mấy chậu Mẫu Đơn quý báu này, đều đặt tại nơi đây, sau này đem đi tiến cung. Mấy chậu Tố Tâm Lan kia, cho mẫu thân các ngươi một chậu, thư phòng lão gia một chậu, Hồng Mai kia đại a đầu một chậu, Thủy Tiên các ngươi mỗi người các ngươi một chậu. . . . . ."Lão phu nhân phân phát hết, Tô Hinh nhi bản thân cũng có một chậu Thủy Tiên, ngay cả chậu Sơn Trà Hoa cũng không có, liền không vừa ý rồi.Thủy Tiên có cái gì tốt, ngày thường trong nhà cũng có.Nàng nén khí: "Lão Tổ Mẫu, ta không cần. Đều cho người khác đi."Lão phu nhân mi mắt vén lên, thản nhiên nói: "Đây không là vấn đề ngươi muốn hay không. Trong phòng phải bày hoa."Bà lại cấp thêm cho Nhị Tiểu Thư một chậu trung đẳng Hoa Sơn Tra.Mấy chậu hoa thuộc dạng thượng đẳng tạm để nơi đây, về sauđem đi tặng."Đám hoa này a, không chỉ là nhìn ngắm, cần chăm sóc. Loại khó chăm sóc tặng cho các ngươi chưng bày, các ngươi không để ý, hoặc là không để tâm đến nó, liền coi như lãng phí rồi."Vương phu nhân liền nói vâng, lại nói: "Lão phu nhân, đem chậu Hồng Mai tặng tới Đông cung đi."Lão phu nhân nói: "Để nói sau. Gom lại hết, cùng nhau đưa đại lễ đông chí. Ta cùng bọn nha đầu trò chuyện, các ngươi ai bận việc người đó đi."Gửi thanks

Chương 614: Hiệu quả khiến người ta kinh diễm 04