Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 615: Dám chiếm tiện nghi của nàng 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng nhìn đại tiểu thư một cái, quá năm, đại tiểu thư 15 tuổi rồi, cũng nên đàm hôn luận gả ( bàn đến chuyện gả chồng) rồi.Nàng vài lần tỏ ý cùng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân luôn chuyển hướng đề tài câu chuyện.Hơn nữa đại thiếu gia cũng 17, nên lưu ý chuyện đính hôn, chờ thêm tới 20, cũng nên sớm thành thân một chút.Nhưng lão phu nhân ngược lại một chút cũng không vội vã.Vương phu nhân trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tư của bà, chỉ đành cáo lui.Nhị Tiểu Thư đi đến bên người Tô Mạt, "Muội muội, ngươi hiện thời đã tốt, tâm tỷ tỷ có thể bớt lo rồi. Hơn nửa năm này, tỷ tỷ mỗi ngày ăn chay niệm Phật. Chỉ ngóng trông ngươi mau chóng khỏi bệnh, bằng không ta. . . . . . Thật sự là có lỗi rồi."Tô Mạt hơi hơi cười nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần luôn ăn chay niệm Phật. Như vậy không tốt."Nhị Tiểu Thư cười cười, "Muội muội, muội khỏe rồi, sẽ không sao."Tô Mạt đáp trả bằng nụ cười.Đối với nàng mà nói, kỳ thực Tô gia ngoại trừ Vương phu nhân ra, nàng không có địch nhân.Hơn nữa tính cả Vương phu nhân, cũng căn bản không chịu nổi một kích.Nàng đã nghĩ thông rồi, vì phụ thân cùng đại tỷ, nàng có thể tạm thời không so đo với bọn họ.Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.Hiện thời việc nàng cần phải làm rất nhiều, đều rất trọng yếu, cũng thật hung hiểm.Nàng phải từng bước một lên kế hoạch cho tốt, không thể để chuyện vô dụng làm phân tâm.Mới vừa rồi nội thị trong cung đến truyền lời, bộ dáng xem ra rất gấp gáp, hơn nữa còn đem Hoàng Phủ Cẩn cũng triệu đi.Tô Mạt có trực giác, không có đơn giản như vậy.Đúng lúc này, mụ mụ báo lại, "Lão phu nhân, phu nhân, Mai Lâm công tử của Đại Cữu lão gia và Phượng Lâm công tử của Nhị cữu lão gia đã đến rồi."Vương phu nhân vui vẻ, vội đứng dậy nói: "Mau mời tới dập đầu với lão phu nhân."Tô Mạt nắm tay tỷ tỷ, muốn về trước phòng mình trước.Nàng nghe nói cái tên Vương Mai Lâm kia tuổi xấp xỉ bằng đại ca, nhưng là không học vấn không nghề nghiệp, bị nuông chiều không ra bộ dáng gì.Nàng không miễn cưỡng tiếp loại người này.Vương Phượng Lâm lại thật có khả năng, rất có chí khí, nói là muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, bản thân mười ba tuổi đậu tú tài, năm nay mùa thu lại thi đậu cử nhân.Năm sau muốn tham gia thi hội, nếu đậu có thể trực tiếp tham gia thi đình, đó là môn sinh của thiên tử.Vương phu nhân thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư muốn rời đi, nét mặt trầm xuống, "Thân thích đến đây, gặp mặt rồi hãy lui xuống."Đại tiểu thư đành phải lôi kéo Tô Mạt đứng lại.
Nàng nhìn đại tiểu thư một cái, quá năm, đại tiểu thư 15 tuổi rồi, cũng nên đàm hôn luận gả ( bàn đến chuyện gả chồng) rồi.
Nàng vài lần tỏ ý cùng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân luôn chuyển hướng đề tài câu chuyện.
Hơn nữa đại thiếu gia cũng 17, nên lưu ý chuyện đính hôn, chờ thêm tới 20, cũng nên sớm thành thân một chút.
Nhưng lão phu nhân ngược lại một chút cũng không vội vã.
Vương phu nhân trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tư của bà, chỉ đành cáo lui.
Nhị Tiểu Thư đi đến bên người Tô Mạt, "Muội muội, ngươi hiện thời đã tốt,
tâm tỷ tỷ có thể bớt lo rồi. Hơn nửa năm này, tỷ tỷ mỗi ngày ăn chay
niệm Phật. Chỉ ngóng trông ngươi mau chóng khỏi bệnh, bằng không ta. . . . . . Thật sự là có lỗi rồi."
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần luôn ăn chay niệm Phật. Như vậy không tốt."
Nhị Tiểu Thư cười cười, "Muội muội, muội khỏe rồi, sẽ không sao."
Tô Mạt đáp trả bằng nụ cười.
Đối với nàng mà nói, kỳ thực Tô gia ngoại trừ Vương phu nhân ra, nàng không có địch nhân.
Hơn nữa tính cả Vương phu nhân, cũng căn bản không chịu nổi một kích.
Nàng đã nghĩ thông rồi, vì phụ thân cùng đại tỷ, nàng có thể tạm thời không so đo với bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.
Hiện thời việc nàng cần phải làm rất nhiều, đều rất trọng yếu, cũng thật hung hiểm.
Nàng phải từng bước một lên kế hoạch cho tốt, không thể để chuyện vô dụng làm phân tâm.
Mới vừa rồi nội thị trong cung đến truyền lời, bộ dáng xem ra rất gấp gáp, hơn nữa còn đem Hoàng Phủ Cẩn cũng triệu đi.
Tô Mạt có trực giác, không có đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, mụ mụ báo lại, "Lão phu nhân, phu nhân, Mai Lâm công tử của
Đại Cữu lão gia và Phượng Lâm công tử của Nhị cữu lão gia đã đến rồi."
Vương phu nhân vui vẻ, vội đứng dậy nói: "Mau mời tới dập đầu với lão phu nhân."
Tô Mạt nắm tay tỷ tỷ, muốn về trước phòng mình trước.
Nàng nghe nói cái tên Vương Mai Lâm kia tuổi xấp xỉ bằng đại ca, nhưng là
không học vấn không nghề nghiệp, bị nuông chiều không ra bộ dáng gì.
Nàng không miễn cưỡng tiếp loại người này.
Vương Phượng Lâm lại thật có khả năng, rất có chí khí, nói là muốn đi theo
con đường khoa cử làm quan, bản thân mười ba tuổi đậu tú tài, năm nay
mùa thu lại thi đậu cử nhân.
Năm sau muốn tham gia thi hội, nếu đậu có thể trực tiếp tham gia thi đình, đó là môn sinh của thiên tử.
Vương phu nhân thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư muốn rời đi, nét mặt trầm xuống, "Thân thích đến đây, gặp mặt rồi hãy lui xuống."
Đại tiểu thư đành phải lôi kéo Tô Mạt đứng lại.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng nhìn đại tiểu thư một cái, quá năm, đại tiểu thư 15 tuổi rồi, cũng nên đàm hôn luận gả ( bàn đến chuyện gả chồng) rồi.Nàng vài lần tỏ ý cùng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân luôn chuyển hướng đề tài câu chuyện.Hơn nữa đại thiếu gia cũng 17, nên lưu ý chuyện đính hôn, chờ thêm tới 20, cũng nên sớm thành thân một chút.Nhưng lão phu nhân ngược lại một chút cũng không vội vã.Vương phu nhân trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tư của bà, chỉ đành cáo lui.Nhị Tiểu Thư đi đến bên người Tô Mạt, "Muội muội, ngươi hiện thời đã tốt, tâm tỷ tỷ có thể bớt lo rồi. Hơn nửa năm này, tỷ tỷ mỗi ngày ăn chay niệm Phật. Chỉ ngóng trông ngươi mau chóng khỏi bệnh, bằng không ta. . . . . . Thật sự là có lỗi rồi."Tô Mạt hơi hơi cười nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần luôn ăn chay niệm Phật. Như vậy không tốt."Nhị Tiểu Thư cười cười, "Muội muội, muội khỏe rồi, sẽ không sao."Tô Mạt đáp trả bằng nụ cười.Đối với nàng mà nói, kỳ thực Tô gia ngoại trừ Vương phu nhân ra, nàng không có địch nhân.Hơn nữa tính cả Vương phu nhân, cũng căn bản không chịu nổi một kích.Nàng đã nghĩ thông rồi, vì phụ thân cùng đại tỷ, nàng có thể tạm thời không so đo với bọn họ.Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.Hiện thời việc nàng cần phải làm rất nhiều, đều rất trọng yếu, cũng thật hung hiểm.Nàng phải từng bước một lên kế hoạch cho tốt, không thể để chuyện vô dụng làm phân tâm.Mới vừa rồi nội thị trong cung đến truyền lời, bộ dáng xem ra rất gấp gáp, hơn nữa còn đem Hoàng Phủ Cẩn cũng triệu đi.Tô Mạt có trực giác, không có đơn giản như vậy.Đúng lúc này, mụ mụ báo lại, "Lão phu nhân, phu nhân, Mai Lâm công tử của Đại Cữu lão gia và Phượng Lâm công tử của Nhị cữu lão gia đã đến rồi."Vương phu nhân vui vẻ, vội đứng dậy nói: "Mau mời tới dập đầu với lão phu nhân."Tô Mạt nắm tay tỷ tỷ, muốn về trước phòng mình trước.Nàng nghe nói cái tên Vương Mai Lâm kia tuổi xấp xỉ bằng đại ca, nhưng là không học vấn không nghề nghiệp, bị nuông chiều không ra bộ dáng gì.Nàng không miễn cưỡng tiếp loại người này.Vương Phượng Lâm lại thật có khả năng, rất có chí khí, nói là muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, bản thân mười ba tuổi đậu tú tài, năm nay mùa thu lại thi đậu cử nhân.Năm sau muốn tham gia thi hội, nếu đậu có thể trực tiếp tham gia thi đình, đó là môn sinh của thiên tử.Vương phu nhân thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư muốn rời đi, nét mặt trầm xuống, "Thân thích đến đây, gặp mặt rồi hãy lui xuống."Đại tiểu thư đành phải lôi kéo Tô Mạt đứng lại.