Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 624: Tính kế người bất thành ngược lại tự hại mình 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lạnh lùng nói:“Đại biểu ca, chú ý lễ nghi!”Cho dù là biểu ca, cũng không thể tới gần nàng trong vòng ba thước.Nếu không cẩn thận Lăng Nhược thiến hắn!Lăng Nhược vẻ ngoài mặt như xuân phong, tâm lại như đao phong.Vương Mai Lâm vội đứng lại, nôn nóng nói:“Muội muội mau viết đi.”Đại tiểu thư đi đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tùy tiện viết một chữ phúc tự cho hắn, lễ mừng năm mới.”Tô Mạt cười nhẹ, hướng nàng chớp chớp mắt, để nàng yên tâm.Nàng mài mực xong, nhờ đại tiểu thư giúp nàng trải giấy phẳng ra.Thủy Muội cùng Kim Kết bị nàng đuổi đi đan tất rồi, nha đầu trong phòng cơ bản đều đang làm cái kia.Nàng kêu các nàng ấy không cần đi ra hầu hạ.Tô Mạt kêu Vương Mai Lâm không được nhìn, nàng chậm rãi viết.Nàng tuy rằng không thích viết tự bằng bút lông, nhưng kĩ năng cơ bản lại vững chắc.Viết ra chữ, tiêu sái quyến rũ, có ý tứ thanh lệ.Đều có một cỗ khí chất thoát tục.Đại tiểu thư khen:“Chữ của muội muội càng ngày càng đẹp.”Đợi sau khi nhìn rõ xong, vội vàng cắn chặt môi.Tô Mạt hướng Vương Mai Lâm mỉm cười.Hắn liền lập tức cảm giác Tô Mạt lại liếc mắt đưa tình cho hắn, trái tim như nhũn ra thành nước.Không cảm giác được ánh mắt sắc bén chế giễu như dao của Tô Mạt.Lúc này, cho dù là lấy đao đâm hắn, hắn đều cảm thấy đánh chính là yêu.Tô Mạt viết xong, nhìn thấy đại tiểu thư đang nhịn rất thống khổ, ho khan một tiếng.Nàng nói:“Đại biểu ca, cái này ngươi cầm tới trước mặt lão phu nhân thưởng thức.”Nói xong lại hướng hắn cười.Vương Mai Lâm ngay cả chính mình họ gì cũng không biết.“Được được được ,”Hắn thầm nghĩ, ngũ muội muội tuy rằng còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới đã sớm biết việc đời.Coi trọng hắn, đây là muốn hắn cùng lão phu nhân nói chuyện đây.Để lão phu nhân làm chủ, chấp thuận chuyện tốt của bọn họ.Hắn bị kích động như muốn nhảy dựng lên .Thấy Tô Mạt đem bức phúc tự kia cuộn lại, lại dùng dây gấm cột chắc lại, ngẫm nghĩ, lại nói:“Hoàng Oanh, ngươi đi cùng biểu thiếu gia đi, không được để hắn xem.”Phòng trong Hoàng Oanh ứng lời, vội đi ra.Vương Mai Lâm lưu luyến nhìn Tô Mạt.Cứ một bước lại quay đầu lại nhìn nàng.“Bụp ” Lập tức đầu đụng vào cây cột.Hắn quay đầu cười gượng, sau đó đi ra khỏi cửa mới đi lại đàng hoàng.
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Đại biểu ca, chú ý lễ nghi!”
Cho dù là biểu ca, cũng không thể tới gần nàng trong vòng ba thước.
Nếu không cẩn thận Lăng Nhược thiến hắn!
Lăng Nhược vẻ ngoài mặt như xuân phong, tâm lại như đao phong.
Vương Mai Lâm vội đứng lại, nôn nóng nói:“Muội muội mau viết đi.”
Đại tiểu thư đi đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tùy tiện viết một chữ phúc tự cho hắn, lễ mừng năm mới.”
Tô Mạt cười nhẹ, hướng nàng chớp chớp mắt, để nàng yên tâm.
Nàng mài mực xong, nhờ đại tiểu thư giúp nàng trải giấy phẳng ra.
Thủy Muội cùng Kim Kết bị nàng đuổi đi đan tất rồi, nha đầu trong phòng cơ bản đều đang làm cái kia.
Nàng kêu các nàng ấy không cần đi ra hầu hạ.
Tô Mạt kêu Vương Mai Lâm không được nhìn, nàng chậm rãi viết.
Nàng tuy rằng không thích viết tự bằng bút lông, nhưng kĩ năng cơ bản lại vững chắc.
Viết ra chữ, tiêu sái quyến rũ, có ý tứ thanh lệ.
Đều có một cỗ khí chất thoát tục.
Đại tiểu thư khen:“Chữ của muội muội càng ngày càng đẹp.”
Đợi sau khi nhìn rõ xong, vội vàng cắn chặt môi.
Tô Mạt hướng Vương Mai Lâm mỉm cười.
Hắn liền lập tức cảm giác Tô Mạt lại liếc mắt đưa tình cho hắn, trái tim như nhũn ra thành nước.
Không cảm giác được ánh mắt sắc bén chế giễu như dao của Tô Mạt.
Lúc này, cho dù là lấy đao đâm hắn, hắn đều cảm thấy đánh chính là yêu.
Tô Mạt viết xong, nhìn thấy đại tiểu thư đang nhịn rất thống khổ, ho khan một tiếng.
Nàng nói:“Đại biểu ca, cái này ngươi cầm tới trước mặt lão phu nhân thưởng thức.”
Nói xong lại hướng hắn cười.
Vương Mai Lâm ngay cả chính mình họ gì cũng không biết.
“Được được được ,”
Hắn thầm nghĩ, ngũ muội muội tuy rằng còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới đã sớm biết việc đời.
Coi trọng hắn, đây là muốn hắn cùng lão phu nhân nói chuyện đây.
Để lão phu nhân làm chủ, chấp thuận chuyện tốt của bọn họ.
Hắn bị kích động như muốn nhảy dựng lên .
Thấy Tô Mạt đem bức phúc tự kia cuộn lại, lại dùng dây gấm cột chắc lại,
ngẫm nghĩ, lại nói:“Hoàng Oanh, ngươi đi cùng biểu thiếu gia đi, không
được để hắn xem.”
Phòng trong Hoàng Oanh ứng lời, vội đi ra.
Vương Mai Lâm lưu luyến nhìn Tô Mạt.
Cứ một bước lại quay đầu lại nhìn nàng.
“Bụp ” Lập tức đầu đụng vào cây cột.
Hắn quay đầu cười gượng, sau đó đi ra khỏi cửa mới đi lại đàng hoàng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lạnh lùng nói:“Đại biểu ca, chú ý lễ nghi!”Cho dù là biểu ca, cũng không thể tới gần nàng trong vòng ba thước.Nếu không cẩn thận Lăng Nhược thiến hắn!Lăng Nhược vẻ ngoài mặt như xuân phong, tâm lại như đao phong.Vương Mai Lâm vội đứng lại, nôn nóng nói:“Muội muội mau viết đi.”Đại tiểu thư đi đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tùy tiện viết một chữ phúc tự cho hắn, lễ mừng năm mới.”Tô Mạt cười nhẹ, hướng nàng chớp chớp mắt, để nàng yên tâm.Nàng mài mực xong, nhờ đại tiểu thư giúp nàng trải giấy phẳng ra.Thủy Muội cùng Kim Kết bị nàng đuổi đi đan tất rồi, nha đầu trong phòng cơ bản đều đang làm cái kia.Nàng kêu các nàng ấy không cần đi ra hầu hạ.Tô Mạt kêu Vương Mai Lâm không được nhìn, nàng chậm rãi viết.Nàng tuy rằng không thích viết tự bằng bút lông, nhưng kĩ năng cơ bản lại vững chắc.Viết ra chữ, tiêu sái quyến rũ, có ý tứ thanh lệ.Đều có một cỗ khí chất thoát tục.Đại tiểu thư khen:“Chữ của muội muội càng ngày càng đẹp.”Đợi sau khi nhìn rõ xong, vội vàng cắn chặt môi.Tô Mạt hướng Vương Mai Lâm mỉm cười.Hắn liền lập tức cảm giác Tô Mạt lại liếc mắt đưa tình cho hắn, trái tim như nhũn ra thành nước.Không cảm giác được ánh mắt sắc bén chế giễu như dao của Tô Mạt.Lúc này, cho dù là lấy đao đâm hắn, hắn đều cảm thấy đánh chính là yêu.Tô Mạt viết xong, nhìn thấy đại tiểu thư đang nhịn rất thống khổ, ho khan một tiếng.Nàng nói:“Đại biểu ca, cái này ngươi cầm tới trước mặt lão phu nhân thưởng thức.”Nói xong lại hướng hắn cười.Vương Mai Lâm ngay cả chính mình họ gì cũng không biết.“Được được được ,”Hắn thầm nghĩ, ngũ muội muội tuy rằng còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới đã sớm biết việc đời.Coi trọng hắn, đây là muốn hắn cùng lão phu nhân nói chuyện đây.Để lão phu nhân làm chủ, chấp thuận chuyện tốt của bọn họ.Hắn bị kích động như muốn nhảy dựng lên .Thấy Tô Mạt đem bức phúc tự kia cuộn lại, lại dùng dây gấm cột chắc lại, ngẫm nghĩ, lại nói:“Hoàng Oanh, ngươi đi cùng biểu thiếu gia đi, không được để hắn xem.”Phòng trong Hoàng Oanh ứng lời, vội đi ra.Vương Mai Lâm lưu luyến nhìn Tô Mạt.Cứ một bước lại quay đầu lại nhìn nàng.“Bụp ” Lập tức đầu đụng vào cây cột.Hắn quay đầu cười gượng, sau đó đi ra khỏi cửa mới đi lại đàng hoàng.