Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 625: Tính kế người bất thành ngược lại tự hại mình 07

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Phượng Lâm không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy Tô Mạt đắm chìm trong trụy lạc, liền đi chỗ Vương phu nhân.Hoàng Oanh cười lạnh nói:“Biểu thiếu gia, nếu còn muốn bước vào nhà này, ngài nên quy củ chút đi.”Vương Mai Lâm hừ một tiếng, nếu không nể mặt ngũ muội muội.Hắn ngẩng đầu bước đi qua bên cạnh nàng, giương cằm nói:“Ngươi cuối cùng cũng cấp cho tiểu thư các ngươi làm của hồi môn, đến lúc đó, xem gia như thế nào xử ngươi!”Hoàng Oanh tức giận đến sắc mặt trắng bệch.Chém ngàn vạn nhát đao, tiểu thư ta không xử chết ngươi, ta sẽ không họ Hoàng!Nàng dẫn theo váy vội vàng chạy đi theo hướng lão phu nhân.Quốc Công còn chưa trở về, lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.Xuân Thủy nói biểu thiếu gia đến, lão phu nhân không kiên nhẫn nói:“Đừng nhưu con chuột cản đường, lui sang một bên đi.”Xuân Thủy biết không phải là nói nàng, che miệng cười cười, đi ra ngoài nói với Vương Mai Lâm:“Lão phu nhân nghỉ ngơi rồi.”Vương Mai Lâm nóng nảy, liên tục thở dài năn nỉ,“Hảo tỷ tỷ, thông báo giùm một tiếng, nói là ngũ tiểu thư có vật muốn thỉnh lão phu nhân xem.”Xuân Thủy nhìn Hoàng Oanh liếc mắt một cái, thấy nàng vẻ mặt nàng giận dữ, đồng thời nháy mắt với chính mình, nhân tiện nói:“Nô tỳ lại đi hỏi một chút.”Xuân Thủy đi vào nói cùng lão phu nhân là nha đầu của ngũ tiểu thư cùng đến.Lão phu nhân “Ai” Một tiếng, ngồi xuống, phất phất tay,“Cho bọn họ tiến vào.”Nghĩ nghĩ, bà lại nói,“Đi mời phu nhân các ngươi đến.”Ngũ nha đầu sai đến, chỉ sợ ......Lão phu nhân tuổi càng lớn, càng khôn khéo.Lập tức liền đoán ra có điềm lạ.Không cho ta ngủ, vậy ta sẽ khiến cho bọn họ gà bay chó sủa!Rất nhanh Vương phu nhân đến, thấy Vương Mai Lâm cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài, cầm trong tay bức tranh chữ.Trực giác, sợ là không có chuyện tốt.Hỏi một chút, Vương Mai Lâm lại lôi kéo nàng đi một bên nói nhỏ:“Cô ma, yên tâm đi. Chất nhi ( cháu) ta đã thu phục ổn rồi.”Vương phu nhân còn muốn hỏi kĩ, Xuân Thủy nói lão phu nhân cho mời.Ba người vội đi vào.Hành lễ thỉnh an lão phu nhân, Vương phu nhân cùng Vương Mai Lâm ngồi xuống.Hoàng Oanh đang cầm tranh chữ đứng một bên.Lão phu nhân cười nói:“Biểu công tử có chuyện gì?”Vương Mai Lâm vui mừng đứng lên, hướng lão phu nhân cúi đầu chắp tay,“Lão tổ mẫu, tôn nhi có việc nhi muốn nhờ, còn thỉnh lão tổ mẫu đáp ứng.”

Vương Phượng Lâm không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy Tô Mạt đắm chìm trong trụy lạc, liền đi chỗ Vương phu nhân.

Hoàng Oanh cười lạnh nói:“Biểu thiếu gia, nếu còn muốn bước vào nhà này, ngài nên quy củ chút đi.”

Vương Mai Lâm hừ một tiếng, nếu không nể mặt ngũ muội muội.

Hắn ngẩng đầu bước đi qua bên cạnh nàng, giương cằm nói:“Ngươi cuối cùng
cũng cấp cho tiểu thư các ngươi làm của hồi môn, đến lúc đó, xem gia như thế nào xử ngươi!”

Hoàng Oanh tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Chém ngàn vạn nhát đao, tiểu thư ta không xử chết ngươi, ta sẽ không họ Hoàng!

Nàng dẫn theo váy vội vàng chạy đi theo hướng lão phu nhân.

Quốc Công còn chưa trở về, lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.

Xuân Thủy nói biểu thiếu gia đến, lão phu nhân không kiên nhẫn nói:“Đừng nhưu con chuột cản đường, lui sang một bên đi.”

Xuân Thủy biết không phải là nói nàng, che miệng cười cười, đi ra ngoài nói với Vương Mai Lâm:“Lão phu nhân nghỉ ngơi rồi.”

Vương Mai Lâm nóng nảy, liên tục thở dài năn nỉ,“Hảo tỷ tỷ, thông báo giùm
một tiếng, nói là ngũ tiểu thư có vật muốn thỉnh lão phu nhân xem.”

Xuân Thủy nhìn Hoàng Oanh liếc mắt một cái, thấy nàng vẻ mặt nàng giận dữ,
đồng thời nháy mắt với chính mình, nhân tiện nói:“Nô tỳ lại đi hỏi một
chút.”

Xuân Thủy đi vào nói cùng lão phu nhân là nha đầu của ngũ tiểu thư cùng đến.

Lão phu nhân “Ai” Một tiếng, ngồi xuống, phất phất tay,“Cho bọn họ tiến vào.”

Nghĩ nghĩ, bà lại nói,“Đi mời phu nhân các ngươi đến.”

Ngũ nha đầu sai đến, chỉ sợ ......

Lão phu nhân tuổi càng lớn, càng khôn khéo.

Lập tức liền đoán ra có điềm lạ.

Không cho ta ngủ, vậy ta sẽ khiến cho bọn họ gà bay chó sủa!

Rất nhanh Vương phu nhân đến, thấy Vương Mai Lâm cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài, cầm trong tay bức tranh chữ.

Trực giác, sợ là không có chuyện tốt.

Hỏi một chút, Vương Mai Lâm lại lôi kéo nàng đi một bên nói nhỏ:“Cô ma, yên tâm đi. Chất nhi ( cháu) ta đã thu phục ổn rồi.”

Vương phu nhân còn muốn hỏi kĩ, Xuân Thủy nói lão phu nhân cho mời.

Ba người vội đi vào.

Hành lễ thỉnh an lão phu nhân, Vương phu nhân cùng Vương Mai Lâm ngồi xuống.

Hoàng Oanh đang cầm tranh chữ đứng một bên.

Lão phu nhân cười nói:“Biểu công tử có chuyện gì?”

Vương Mai Lâm vui mừng đứng lên, hướng lão phu nhân cúi đầu chắp tay,“Lão tổ
mẫu, tôn nhi có việc nhi muốn nhờ, còn thỉnh lão tổ mẫu đáp ứng.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Phượng Lâm không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy Tô Mạt đắm chìm trong trụy lạc, liền đi chỗ Vương phu nhân.Hoàng Oanh cười lạnh nói:“Biểu thiếu gia, nếu còn muốn bước vào nhà này, ngài nên quy củ chút đi.”Vương Mai Lâm hừ một tiếng, nếu không nể mặt ngũ muội muội.Hắn ngẩng đầu bước đi qua bên cạnh nàng, giương cằm nói:“Ngươi cuối cùng cũng cấp cho tiểu thư các ngươi làm của hồi môn, đến lúc đó, xem gia như thế nào xử ngươi!”Hoàng Oanh tức giận đến sắc mặt trắng bệch.Chém ngàn vạn nhát đao, tiểu thư ta không xử chết ngươi, ta sẽ không họ Hoàng!Nàng dẫn theo váy vội vàng chạy đi theo hướng lão phu nhân.Quốc Công còn chưa trở về, lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.Xuân Thủy nói biểu thiếu gia đến, lão phu nhân không kiên nhẫn nói:“Đừng nhưu con chuột cản đường, lui sang một bên đi.”Xuân Thủy biết không phải là nói nàng, che miệng cười cười, đi ra ngoài nói với Vương Mai Lâm:“Lão phu nhân nghỉ ngơi rồi.”Vương Mai Lâm nóng nảy, liên tục thở dài năn nỉ,“Hảo tỷ tỷ, thông báo giùm một tiếng, nói là ngũ tiểu thư có vật muốn thỉnh lão phu nhân xem.”Xuân Thủy nhìn Hoàng Oanh liếc mắt một cái, thấy nàng vẻ mặt nàng giận dữ, đồng thời nháy mắt với chính mình, nhân tiện nói:“Nô tỳ lại đi hỏi một chút.”Xuân Thủy đi vào nói cùng lão phu nhân là nha đầu của ngũ tiểu thư cùng đến.Lão phu nhân “Ai” Một tiếng, ngồi xuống, phất phất tay,“Cho bọn họ tiến vào.”Nghĩ nghĩ, bà lại nói,“Đi mời phu nhân các ngươi đến.”Ngũ nha đầu sai đến, chỉ sợ ......Lão phu nhân tuổi càng lớn, càng khôn khéo.Lập tức liền đoán ra có điềm lạ.Không cho ta ngủ, vậy ta sẽ khiến cho bọn họ gà bay chó sủa!Rất nhanh Vương phu nhân đến, thấy Vương Mai Lâm cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài, cầm trong tay bức tranh chữ.Trực giác, sợ là không có chuyện tốt.Hỏi một chút, Vương Mai Lâm lại lôi kéo nàng đi một bên nói nhỏ:“Cô ma, yên tâm đi. Chất nhi ( cháu) ta đã thu phục ổn rồi.”Vương phu nhân còn muốn hỏi kĩ, Xuân Thủy nói lão phu nhân cho mời.Ba người vội đi vào.Hành lễ thỉnh an lão phu nhân, Vương phu nhân cùng Vương Mai Lâm ngồi xuống.Hoàng Oanh đang cầm tranh chữ đứng một bên.Lão phu nhân cười nói:“Biểu công tử có chuyện gì?”Vương Mai Lâm vui mừng đứng lên, hướng lão phu nhân cúi đầu chắp tay,“Lão tổ mẫu, tôn nhi có việc nhi muốn nhờ, còn thỉnh lão tổ mẫu đáp ứng.”

Chương 625: Tính kế người bất thành ngược lại tự hại mình 07