Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 627: Tính kế người bất thành ngược lại tự hại mình 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Mai Lâm bị tiếng cười của nàng làm cho sửng sốt ngây ngốc, không biết sao lại thế này.Không khỏi quay đầu nhìn Vương phu nhân.Vương phu nhân âm trầm nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn.Lão phu nhân thả lỏng thân thể, sau đó tựa vào gối kê đầu đặt trên thành giường, khoát tay áo,“Đi, cầm bức họa tới cho chúng ta nhìn xem.”Hoàng Oanh trước nay luôn tính tình hoà thuận, cũng không cùng người tranh chấp.Hôm nay bị Vương Mai Lâm làm cho tức giận, chỉ hận không thể lấy đao đâm hắn lủng mấy chục nhát.Tên đăng đồ tử này, đồ hạ lưu.Hoàng Oanh tháo xuống cẩm mang, rào rào một tiếng đem bức tranh chữ mở ra.Tấm giấy tuyên thành hoa lệ sang quý kia lập tức quẹt qua hai má của Vương Mai Lâm, để lại vết hằn màu đỏ.Hoàng Oanh lạnh lùng tới gần hắn,“Biểu thiếu gia, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”Mọi người ngưng mắt nhìn lại, trên mặt tranh viết một bài thơ, vẽ một bức họa.Câu thơ bọn nha đầu không biết, nhưng bức họa kia......Một con cóc, chung quanh một đám con cóc, nhưng con cóc kia lại cứ nhất mực hướng lên bàu trời cao xa không thể với tới mà kêu.Trên trời mây trắng tít tắp, có thể thấy được một đám thiên nga ở tầng mây trung đi qua.Bên phải còn có một bài thơ, viết là:Hoa có trăm dạng đua nở, người cùng chó khác nhau.Ngươi muốn làm cầm thú, ngay cả chó cũng không “trung”( đồng ý).Mọi người đều biết nói, chữ ‘trung’ kia là một loại phương ngôn, biểu thị đồng ý, có nghĩa là ‘ có thể’.“Phốc”“Ha ha ha ha”“Đây...... Đây......”Lão phu nhân đều cười đến ngặt nghẽo, ôm bụng cười đến phát không ra tiếng.Hoàng Oanh cùng Xuân Thủy vài người bọn họ cũng nghẹn cũng không nín được, ấn bụng cười đến nỗi khí không thông.Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỗng nhiên đứng dựng lên, nổi giận nói:“Này còn ra thể thống gì? Còn có gia pháp không hả?”Vương Mai Lâm sau khi nhìn rõ bức họa kia, một trái tim nóng bỏng như lửa, lập tức rơi vào bên trong hố băng tuyết.Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra......Vương phu nhân hổn hển nói:“Nương, như thế nào có thể như vậy. Nha đầu kia cũng quá vô pháp vô thiên .”Lão phu nhân giơ giơ lên mi, nhịn cười, nói:“Bất quá là bọn nhỏ hay nói giỡn .”Vương phu nhân chỉ chỉ bức họa kia,“Đây, đây là nói giỡn sao? Nói như thế nào mẫu thân Mai Lâm cũng là trưởng công chúa.”Trưởng công chúa chính là tỷ muội hoàng đế.

Vương Mai Lâm bị tiếng cười của nàng làm cho sửng sốt ngây ngốc, không biết sao lại thế này.

Không khỏi quay đầu nhìn Vương phu nhân.

Vương phu nhân âm trầm nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn.

Lão phu nhân thả lỏng thân thể, sau đó tựa vào gối kê đầu đặt trên thành
giường, khoát tay áo,“Đi, cầm bức họa tới cho chúng ta nhìn xem.”

Hoàng Oanh trước nay luôn tính tình hoà thuận, cũng không cùng người tranh chấp.

Hôm nay bị Vương Mai Lâm làm cho tức giận, chỉ hận không thể lấy đao đâm hắn lủng mấy chục nhát.

Tên đăng đồ tử này, đồ hạ lưu.

Hoàng Oanh tháo xuống cẩm mang, rào rào một tiếng đem bức tranh chữ mở ra.

Tấm giấy tuyên thành hoa lệ sang quý kia lập tức quẹt qua hai má của Vương Mai Lâm, để lại vết hằn màu đỏ.

Hoàng Oanh lạnh lùng tới gần hắn,“Biểu thiếu gia, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, trên mặt tranh viết một bài thơ, vẽ một bức họa.

Câu thơ bọn nha đầu không biết, nhưng bức họa kia......

Một con cóc, chung quanh một đám con cóc, nhưng con cóc kia lại cứ nhất mực hướng lên bàu trời cao xa không thể với tới mà kêu.

Trên trời mây trắng tít tắp, có thể thấy được một đám thiên nga ở tầng mây trung đi qua.

Bên phải còn có một bài thơ, viết là:

Hoa có trăm dạng đua nở, người cùng chó khác nhau.

Ngươi muốn làm cầm thú, ngay cả chó cũng không “trung”( đồng ý).

Mọi người đều biết nói, chữ ‘trung’ kia là một loại phương ngôn, biểu thị đồng ý, có nghĩa là ‘ có thể’.

“Phốc”

“Ha ha ha ha”

“Đây...... Đây......”

Lão phu nhân đều cười đến ngặt nghẽo, ôm bụng cười đến phát không ra tiếng.

Hoàng Oanh cùng Xuân Thủy vài người bọn họ cũng nghẹn cũng không nín được, ấn bụng cười đến nỗi khí không thông.

Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỗng nhiên đứng dựng lên, nổi
giận nói:“Này còn ra thể thống gì? Còn có gia pháp không hả?”

Vương Mai Lâm sau khi nhìn rõ bức họa kia, một trái tim nóng bỏng như lửa, lập tức rơi vào bên trong hố băng tuyết.

Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra......

Vương phu nhân hổn hển nói:“Nương, như thế nào có thể như vậy. Nha đầu kia cũng quá vô pháp vô thiên .”

Lão phu nhân giơ giơ lên mi, nhịn cười, nói:“Bất quá là bọn nhỏ hay nói giỡn .”

Vương phu nhân chỉ chỉ bức họa kia,“Đây, đây là nói giỡn sao? Nói như thế nào mẫu thân Mai Lâm cũng là trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa chính là tỷ muội hoàng đế.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Mai Lâm bị tiếng cười của nàng làm cho sửng sốt ngây ngốc, không biết sao lại thế này.Không khỏi quay đầu nhìn Vương phu nhân.Vương phu nhân âm trầm nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn.Lão phu nhân thả lỏng thân thể, sau đó tựa vào gối kê đầu đặt trên thành giường, khoát tay áo,“Đi, cầm bức họa tới cho chúng ta nhìn xem.”Hoàng Oanh trước nay luôn tính tình hoà thuận, cũng không cùng người tranh chấp.Hôm nay bị Vương Mai Lâm làm cho tức giận, chỉ hận không thể lấy đao đâm hắn lủng mấy chục nhát.Tên đăng đồ tử này, đồ hạ lưu.Hoàng Oanh tháo xuống cẩm mang, rào rào một tiếng đem bức tranh chữ mở ra.Tấm giấy tuyên thành hoa lệ sang quý kia lập tức quẹt qua hai má của Vương Mai Lâm, để lại vết hằn màu đỏ.Hoàng Oanh lạnh lùng tới gần hắn,“Biểu thiếu gia, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”Mọi người ngưng mắt nhìn lại, trên mặt tranh viết một bài thơ, vẽ một bức họa.Câu thơ bọn nha đầu không biết, nhưng bức họa kia......Một con cóc, chung quanh một đám con cóc, nhưng con cóc kia lại cứ nhất mực hướng lên bàu trời cao xa không thể với tới mà kêu.Trên trời mây trắng tít tắp, có thể thấy được một đám thiên nga ở tầng mây trung đi qua.Bên phải còn có một bài thơ, viết là:Hoa có trăm dạng đua nở, người cùng chó khác nhau.Ngươi muốn làm cầm thú, ngay cả chó cũng không “trung”( đồng ý).Mọi người đều biết nói, chữ ‘trung’ kia là một loại phương ngôn, biểu thị đồng ý, có nghĩa là ‘ có thể’.“Phốc”“Ha ha ha ha”“Đây...... Đây......”Lão phu nhân đều cười đến ngặt nghẽo, ôm bụng cười đến phát không ra tiếng.Hoàng Oanh cùng Xuân Thủy vài người bọn họ cũng nghẹn cũng không nín được, ấn bụng cười đến nỗi khí không thông.Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỗng nhiên đứng dựng lên, nổi giận nói:“Này còn ra thể thống gì? Còn có gia pháp không hả?”Vương Mai Lâm sau khi nhìn rõ bức họa kia, một trái tim nóng bỏng như lửa, lập tức rơi vào bên trong hố băng tuyết.Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra......Vương phu nhân hổn hển nói:“Nương, như thế nào có thể như vậy. Nha đầu kia cũng quá vô pháp vô thiên .”Lão phu nhân giơ giơ lên mi, nhịn cười, nói:“Bất quá là bọn nhỏ hay nói giỡn .”Vương phu nhân chỉ chỉ bức họa kia,“Đây, đây là nói giỡn sao? Nói như thế nào mẫu thân Mai Lâm cũng là trưởng công chúa.”Trưởng công chúa chính là tỷ muội hoàng đế.

Chương 627: Tính kế người bất thành ngược lại tự hại mình 09