Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 669: Thâm cung run rẩy -- vô cừu bất thành phụ tử 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thái giám nghiêng ngả lảo đảo, lập tức ngã xuống đất.Tô Mạt quan tâm tới Hoàng Phủ Cẩn, vội vươn tay ra đỡ hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, rốt cuộc sao lại thế này?”Nàng còn suy nghĩ Hoàng Phủ Cẩn về trễ, khẳng định ban đêm sẽ đi tìm nàng.Đến lúc đó sẽ nói rõ ràng hơn.Không nghĩ tới hoàng đế không quản trời tối, lại gọi hắn đến tiến cung.Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển nhanh như bay, hiện tại nàng có cảm giác, Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ không phải đơn thuần bởi vì chuyện tình của Vương Mai Lâm mà phát hỏa .Hắn đây là vì......Khẳng định là muốn làm cái gì đó, mượn cơ hội để làm.Con người muốn nắm chắc làm một chuyện gì đó, không ngoài việc có mục đích, một cái kip nổ, còn có một cái có thể dựa vào.Hôm nay chuyện này nàng xem như hiểu được.Chuyện của Vương Mai Lâm chỉ là một cái kíp nổ.Hoàng Phủ Cẩn có thể dựa vào chuyện hoàng đế muốn hắn đi Mạc Vân quốc.Mục đích của hắn......Tô Mạt cười cười, sẽ không là sợ có người tính toán âm mưu quỷ kế gì đó, tạo áp lực cho Tô gia, muốn cầu hôn thú nàng.Bất quá...... ý tưởng trong đầu nàng vừa chuyển, dù sao đều như vậy, không bằng nháo lớn chuyện lên.Sau đó kiếm nhiều thù lao hơn.Nàng mím môi cười yếu ớt, từ trong tay áo rút ra tấm tiểu ngạch ngân phiếu đưa cho hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, đa tạ ngươi. Mau trở về đi thôi.”Tiểu Phúc Tử không dám thu nhận, Tô Mạt cười nói:“Mau đi đi.”Tô Nhân Vũ mặt đầy lo lắng, lại nói:“Mạt nhi, ta đưa ngươi về nhà trước.”Tô Mạt kéo cánh tay hắn,“Cha, ngài đi về trước đi. Ta đi bái phỏng hoàng quý phi nương nương.”Tô Nhân Vũ kinh ngạc nói:“Nha đầu, ngươi đi tìm nàng ta làm cái gì?”Hắn biết nữ nhi quan tâm Hoàng Phủ Cẩn, nhưng hiện giừo, hoàng đế đang nổi nóng, ai cũng không có biện pháp.Hơn nữa hắn là thần tử, được mời vào cung bái phỏng thì không vấn đề.Muốn lập tức đi ngự thư phòng thì không thể được.Lại nói, cho dù hắn muốn đi cầu kiến, hiện tại cũng không có cớ.Hơn nữa hoàng đế nếu hỏi hắn lấy cái thân phận gì đi cầu tình cho nhị hoàng tử.Hắn sẽ trả lời như thế nào?Chẳng lẽ hiện tại liền nói Mạt nhi cùng hắn......Không nên không nên!Tô Nhân Vũ đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng, hắn trước nay vốn trầm ổn nội liễm, bất động thanh sắc.Cho nên tuy rằng trong đầu nghĩ đến nhiều việc, mặt ngoài cũng vẫn là thâm trầm, không có biểu tình gì.Hắn nhìn nữ nhi một cái, nếu nữ nhi thật sự thích Hoàng Phủ Cẩn......

Thái giám nghiêng ngả lảo đảo, lập tức ngã xuống đất.

Tô Mạt quan tâm tới Hoàng Phủ Cẩn, vội vươn tay ra đỡ hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, rốt cuộc sao lại thế này?”

Nàng còn suy nghĩ Hoàng Phủ Cẩn về trễ, khẳng định ban đêm sẽ đi tìm nàng.

Đến lúc đó sẽ nói rõ ràng hơn.

Không nghĩ tới hoàng đế không quản trời tối, lại gọi hắn đến tiến cung.

Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển nhanh như bay, hiện tại nàng có cảm giác, Hoàng
Phủ Cẩn tựa hồ không phải đơn thuần bởi vì chuyện tình của Vương Mai Lâm mà phát hỏa .

Hắn đây là vì......

Khẳng định là muốn làm cái gì đó, mượn cơ hội để làm.

Con người muốn nắm chắc làm một chuyện gì đó, không ngoài việc có mục đích, một cái kip nổ, còn có một cái có thể dựa vào.

Hôm nay chuyện này nàng xem như hiểu được.

Chuyện của Vương Mai Lâm chỉ là một cái kíp nổ.

Hoàng Phủ Cẩn có thể dựa vào chuyện hoàng đế muốn hắn đi Mạc Vân quốc.

Mục đích của hắn......

Tô Mạt cười cười, sẽ không là sợ có người tính toán âm mưu quỷ kế gì đó, tạo áp lực cho Tô gia, muốn cầu hôn thú nàng.

Bất quá...... ý tưởng trong đầu nàng vừa chuyển, dù sao đều như vậy, không bằng nháo lớn chuyện lên.

Sau đó kiếm nhiều thù lao hơn.

Nàng mím môi cười yếu ớt, từ trong tay áo rút ra tấm tiểu ngạch ngân phiếu
đưa cho hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, đa tạ ngươi. Mau trở về đi thôi.”

Tiểu Phúc Tử không dám thu nhận, Tô Mạt cười nói:“Mau đi đi.”

Tô Nhân Vũ mặt đầy lo lắng, lại nói:“Mạt nhi, ta đưa ngươi về nhà trước.”

Tô Mạt kéo cánh tay hắn,“Cha, ngài đi về trước đi. Ta đi bái phỏng hoàng quý phi nương nương.”

Tô Nhân Vũ kinh ngạc nói:“Nha đầu, ngươi đi tìm nàng ta làm cái gì?”

Hắn biết nữ nhi quan tâm Hoàng Phủ Cẩn, nhưng hiện giừo, hoàng đế đang nổi nóng, ai cũng không có biện pháp.

Hơn nữa hắn là thần tử, được mời vào cung bái phỏng thì không vấn đề.

Muốn lập tức đi ngự thư phòng thì không thể được.

Lại nói, cho dù hắn muốn đi cầu kiến, hiện tại cũng không có cớ.

Hơn nữa hoàng đế nếu hỏi hắn lấy cái thân phận gì đi cầu tình cho nhị hoàng tử.

Hắn sẽ trả lời như thế nào?

Chẳng lẽ hiện tại liền nói Mạt nhi cùng hắn......

Không nên không nên!

Tô Nhân Vũ đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng, hắn trước nay vốn trầm ổn nội liễm, bất động thanh sắc.

Cho nên tuy rằng trong đầu nghĩ đến nhiều việc, mặt ngoài cũng vẫn là thâm trầm, không có biểu tình gì.

Hắn nhìn nữ nhi một cái, nếu nữ nhi thật sự thích Hoàng Phủ Cẩn......

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thái giám nghiêng ngả lảo đảo, lập tức ngã xuống đất.Tô Mạt quan tâm tới Hoàng Phủ Cẩn, vội vươn tay ra đỡ hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, rốt cuộc sao lại thế này?”Nàng còn suy nghĩ Hoàng Phủ Cẩn về trễ, khẳng định ban đêm sẽ đi tìm nàng.Đến lúc đó sẽ nói rõ ràng hơn.Không nghĩ tới hoàng đế không quản trời tối, lại gọi hắn đến tiến cung.Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển nhanh như bay, hiện tại nàng có cảm giác, Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ không phải đơn thuần bởi vì chuyện tình của Vương Mai Lâm mà phát hỏa .Hắn đây là vì......Khẳng định là muốn làm cái gì đó, mượn cơ hội để làm.Con người muốn nắm chắc làm một chuyện gì đó, không ngoài việc có mục đích, một cái kip nổ, còn có một cái có thể dựa vào.Hôm nay chuyện này nàng xem như hiểu được.Chuyện của Vương Mai Lâm chỉ là một cái kíp nổ.Hoàng Phủ Cẩn có thể dựa vào chuyện hoàng đế muốn hắn đi Mạc Vân quốc.Mục đích của hắn......Tô Mạt cười cười, sẽ không là sợ có người tính toán âm mưu quỷ kế gì đó, tạo áp lực cho Tô gia, muốn cầu hôn thú nàng.Bất quá...... ý tưởng trong đầu nàng vừa chuyển, dù sao đều như vậy, không bằng nháo lớn chuyện lên.Sau đó kiếm nhiều thù lao hơn.Nàng mím môi cười yếu ớt, từ trong tay áo rút ra tấm tiểu ngạch ngân phiếu đưa cho hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, đa tạ ngươi. Mau trở về đi thôi.”Tiểu Phúc Tử không dám thu nhận, Tô Mạt cười nói:“Mau đi đi.”Tô Nhân Vũ mặt đầy lo lắng, lại nói:“Mạt nhi, ta đưa ngươi về nhà trước.”Tô Mạt kéo cánh tay hắn,“Cha, ngài đi về trước đi. Ta đi bái phỏng hoàng quý phi nương nương.”Tô Nhân Vũ kinh ngạc nói:“Nha đầu, ngươi đi tìm nàng ta làm cái gì?”Hắn biết nữ nhi quan tâm Hoàng Phủ Cẩn, nhưng hiện giừo, hoàng đế đang nổi nóng, ai cũng không có biện pháp.Hơn nữa hắn là thần tử, được mời vào cung bái phỏng thì không vấn đề.Muốn lập tức đi ngự thư phòng thì không thể được.Lại nói, cho dù hắn muốn đi cầu kiến, hiện tại cũng không có cớ.Hơn nữa hoàng đế nếu hỏi hắn lấy cái thân phận gì đi cầu tình cho nhị hoàng tử.Hắn sẽ trả lời như thế nào?Chẳng lẽ hiện tại liền nói Mạt nhi cùng hắn......Không nên không nên!Tô Nhân Vũ đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng, hắn trước nay vốn trầm ổn nội liễm, bất động thanh sắc.Cho nên tuy rằng trong đầu nghĩ đến nhiều việc, mặt ngoài cũng vẫn là thâm trầm, không có biểu tình gì.Hắn nhìn nữ nhi một cái, nếu nữ nhi thật sự thích Hoàng Phủ Cẩn......

Chương 669: Thâm cung run rẩy -- vô cừu bất thành phụ tử 05