Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 670: Thâm cung run rẩy -- vô cừu bất thành phụ tử 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng nữ nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể xác định được thích hay không thích chứ.Nhưng là hắn lại cảm thấy nữ nhi cùng nữ hài tử khác bất đồng, không thể theo lẽ thường để phỏng đoán.Hắn cảm thấy, chính mình nên cùng nữ nhi nói chuyện tâm sự.Hắn ôn nhu nói:“Nha đầu, cha hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thật sự nhận thức chuẩn hắn sao?”Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, lão cha sao lại thế này a.Lúc này đây, thời khắc khẩn trương như vậy còn hỏi cái vấn đề này.Nàng cười cười, nghịch ngợm nhìn hắn,“Cha, Tĩnh thiếu gia là người đầu tiên đối đãi tốt nhất với nữ nhi, lúc ta còn là tiểu nha đầu hèn mọn hai bàn tay trắng, liền đối với ta phi thường phi thường tốt. Ta không biết tương lai như thế nào, dù sao hiện tại, ta cảm thấy hắn là người mà ngoài người thân ra, có quan hệ tốt nhất tốt nhất với ta.”Nàng chưa từng có tình cảm luyến ái, không biết người khác yêu đương như thế nào.Có phải hay không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, muốn chết muốn sống.Nàng cũng không biết hiện tại có được tính là yêu hay không.Chính là cảm thấy ở cùng hắn là tốt nhất.Ai cũng không thể thương tổn hắn.Nếu hắn không vui vẻ, nàng cũng khó chịu.Nếu kêu nàng trưởng thành cùng với hắn kết thành vợ chồng.Nàng cũng hiểu được đó alf lẽ đương nhiên, không có gì không đúng.Khả năng đầu óc rất dễ vận động, chỉ số thông minh rất cao, làm cho nàng có thói quen dùng lý trí để phân tích vấn đề.Cho dù thứ tình yêu này, nàng cũng có thể rất bình tĩnh, thực lý trí mà nói rõ ràng.So với thời đại này nam nhân cùng nữ nhân đều là theo mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.Nàng cảm thấy nàng đã là tự do luyến ái.Tô Nhân Vũ cũng sửng sốt, đúng vậy, ai kêu chính hắn là một người cha hỗn đản chứ.Để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.Hắn cũng không thể không chấp nhận là thua.Không đợi Tô Nhân Vũ nói cái gì, Tô Mạt cười nói:“Cha, ngươi cũng đừng lo lắng . Chuyện này, giao cho ta giải quyết đi. Ngươi giúp ta nói với nhị ca, để hắn chăm chú vào việc của Hương lâu, không cho người khác âm thầm giở trò làm ra mấy chuyện xấu. Ta đi thỉnh an hoàng quý phi nương nương.”Tô Nhân Vũ vẫn lo lắng, nhưng hắn cũng không thể đi tới hậu cung.“Vẫn là ta đưa ngươi về nhà, sau đó ta đi cầu kiến bệ hạ. Sẽ nói vì việc Mạc Vân quốc thượng tấu.”Hắn vẫn là không nỡ để nữ nhi mạo hiểm, tuy rằng cũng không có nguy hiểm gì mấy.Nhưng hắn cũng không nỡ để nàng chịu ủy khuất.

Nhưng nữ nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể xác định được thích hay không thích chứ.

Nhưng là hắn lại cảm thấy nữ nhi cùng nữ hài tử khác bất đồng, không thể theo lẽ thường để phỏng đoán.

Hắn cảm thấy, chính mình nên cùng nữ nhi nói chuyện tâm sự.

Hắn ôn nhu nói:“Nha đầu, cha hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thật sự nhận thức chuẩn hắn sao?”

Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, lão cha sao lại thế này a.

Lúc này đây, thời khắc khẩn trương như vậy còn hỏi cái vấn đề này.

Nàng cười cười, nghịch ngợm nhìn hắn,“Cha, Tĩnh thiếu gia là người đầu tiên
đối đãi tốt nhất với nữ nhi, lúc ta còn là tiểu nha đầu hèn mọn hai bàn
tay trắng, liền đối với ta phi thường phi thường tốt. Ta không biết
tương lai như thế nào, dù sao hiện tại, ta cảm thấy hắn là người mà
ngoài người thân ra, có quan hệ tốt nhất tốt nhất với ta.”

Nàng chưa từng có tình cảm luyến ái, không biết người khác yêu đương như thế nào.

Có phải hay không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, muốn chết muốn sống.

Nàng cũng không biết hiện tại có được tính là yêu hay không.

Chính là cảm thấy ở cùng hắn là tốt nhất.

Ai cũng không thể thương tổn hắn.

Nếu hắn không vui vẻ, nàng cũng khó chịu.

Nếu kêu nàng trưởng thành cùng với hắn kết thành vợ chồng.

Nàng cũng hiểu được đó alf lẽ đương nhiên, không có gì không đúng.

Khả năng đầu óc rất dễ vận động, chỉ số thông minh rất cao, làm cho nàng có thói quen dùng lý trí để phân tích vấn đề.

Cho dù thứ tình yêu này, nàng cũng có thể rất bình tĩnh, thực lý trí mà nói rõ ràng.

So với thời đại này nam nhân cùng nữ nhân đều là theo mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.

Nàng cảm thấy nàng đã là tự do luyến ái.

Tô Nhân Vũ cũng sửng sốt, đúng vậy, ai kêu chính hắn là một người cha hỗn đản chứ.

Để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.

Hắn cũng không thể không chấp nhận là thua.

Không đợi Tô Nhân Vũ nói cái gì, Tô Mạt cười nói:“Cha, ngươi cũng đừng lo
lắng . Chuyện này, giao cho ta giải quyết đi. Ngươi giúp ta nói với nhị
ca, để hắn chăm chú vào việc của Hương lâu, không cho người khác âm thầm giở trò làm ra mấy chuyện xấu. Ta đi thỉnh an hoàng quý phi nương
nương.”

Tô Nhân Vũ vẫn lo lắng, nhưng hắn cũng không thể đi tới hậu cung.

“Vẫn là ta đưa ngươi về nhà, sau đó ta đi cầu kiến bệ hạ. Sẽ nói vì việc Mạc Vân quốc thượng tấu.”

Hắn vẫn là không nỡ để nữ nhi mạo hiểm, tuy rằng cũng không có nguy hiểm gì mấy.

Nhưng hắn cũng không nỡ để nàng chịu ủy khuất.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng nữ nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể xác định được thích hay không thích chứ.Nhưng là hắn lại cảm thấy nữ nhi cùng nữ hài tử khác bất đồng, không thể theo lẽ thường để phỏng đoán.Hắn cảm thấy, chính mình nên cùng nữ nhi nói chuyện tâm sự.Hắn ôn nhu nói:“Nha đầu, cha hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thật sự nhận thức chuẩn hắn sao?”Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, lão cha sao lại thế này a.Lúc này đây, thời khắc khẩn trương như vậy còn hỏi cái vấn đề này.Nàng cười cười, nghịch ngợm nhìn hắn,“Cha, Tĩnh thiếu gia là người đầu tiên đối đãi tốt nhất với nữ nhi, lúc ta còn là tiểu nha đầu hèn mọn hai bàn tay trắng, liền đối với ta phi thường phi thường tốt. Ta không biết tương lai như thế nào, dù sao hiện tại, ta cảm thấy hắn là người mà ngoài người thân ra, có quan hệ tốt nhất tốt nhất với ta.”Nàng chưa từng có tình cảm luyến ái, không biết người khác yêu đương như thế nào.Có phải hay không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, muốn chết muốn sống.Nàng cũng không biết hiện tại có được tính là yêu hay không.Chính là cảm thấy ở cùng hắn là tốt nhất.Ai cũng không thể thương tổn hắn.Nếu hắn không vui vẻ, nàng cũng khó chịu.Nếu kêu nàng trưởng thành cùng với hắn kết thành vợ chồng.Nàng cũng hiểu được đó alf lẽ đương nhiên, không có gì không đúng.Khả năng đầu óc rất dễ vận động, chỉ số thông minh rất cao, làm cho nàng có thói quen dùng lý trí để phân tích vấn đề.Cho dù thứ tình yêu này, nàng cũng có thể rất bình tĩnh, thực lý trí mà nói rõ ràng.So với thời đại này nam nhân cùng nữ nhân đều là theo mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.Nàng cảm thấy nàng đã là tự do luyến ái.Tô Nhân Vũ cũng sửng sốt, đúng vậy, ai kêu chính hắn là một người cha hỗn đản chứ.Để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.Hắn cũng không thể không chấp nhận là thua.Không đợi Tô Nhân Vũ nói cái gì, Tô Mạt cười nói:“Cha, ngươi cũng đừng lo lắng . Chuyện này, giao cho ta giải quyết đi. Ngươi giúp ta nói với nhị ca, để hắn chăm chú vào việc của Hương lâu, không cho người khác âm thầm giở trò làm ra mấy chuyện xấu. Ta đi thỉnh an hoàng quý phi nương nương.”Tô Nhân Vũ vẫn lo lắng, nhưng hắn cũng không thể đi tới hậu cung.“Vẫn là ta đưa ngươi về nhà, sau đó ta đi cầu kiến bệ hạ. Sẽ nói vì việc Mạc Vân quốc thượng tấu.”Hắn vẫn là không nỡ để nữ nhi mạo hiểm, tuy rằng cũng không có nguy hiểm gì mấy.Nhưng hắn cũng không nỡ để nàng chịu ủy khuất.

Chương 670: Thâm cung run rẩy -- vô cừu bất thành phụ tử 06