Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 678: Du thuyết địch nhân hỗ trợ-- vô cừu bất thành phụ tử 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đáng tiếc là, Tô gia không có ai tìm đến.Nàng có suy nghĩ rằng có khả năng bọn họ đi tìm Hoàng Phủ giác cùng Lương phi, nhưng tin tức báo về là không phải.Nàng còn đang buồn bực, chẳng lẽ Tô gia kỳ thực cùng Hoàng Phủ Cẩn cũng không có quan hệ thân mật gì cho lắm.Ngay cả có nhìn thấy hắn xung đột với hoàng đế, bọn họ căn bản cũng không cần quan tâm.Nhớ tới bộ dáng kia của Thục phi, nàng tình nguyện hoàng đế đánh chết Hoàng Phủ Cẩn.Nữ nhân lại giỏi về sử dụng quyền lực và âm mưu, có đôi khi vẫn sẽ bị một chút tư tâm hận ý ghen tị làm mụ mị tinh thần.Hiện tại nha đầu này đã đến cầu tình rồi.Bản thân nên thế nào ứng phó đây?Ý tưởng trong đầu Hoàng quý phi vừa chuyển động, quyết định ra chủ ý, nói: "Ngươi đứa nhỏ này hồ đồ, giờ nào rồi, còn gặp người ngoài. Kêu nàng ta mau hồi phủ đi thôi, không hợp quy củ."Vốn không hợp quy củ, nhưng Tô Mạt từ nhỏ ra vào trong cũng cũng tùy tiện, là hoàng đế đặc biệt cho phép.Chính là nàng không muốn quá mức tùy ý, cho nên rất ít đến.Hoàng Phủ Gới lập tức vén áo bào, quỳ gối trên chiếc thảm trước giường của quý phi, "Mẫu phi, xin ngài gặp mặt nàng ta đi. Trời rất lạnh. Nàng ấy đã đến đây rồi. Rất đáng thương."Hoàng quý phi híp mắt, hơi nhếch đôi mày liễu, Giới nhi cùng Tô Mạt là bằng tuổi nhau.Nếu để cho hai đứa tiếp xúc nheièu hơn, nói không chừng, cũng có thể nảy sinh tình cảm.Dù sao Hoàng Phủ Cẩn tính tình như vậy, đối với nữ nhân có thể tốt bao nhiêu chứ.Hơn nữa, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, sau khi lớn lên, ai mà biết nàng ta sẽ thích cái dạng gì.Hiện tại thì thích Hoàng Phủ Cẩn, hơn phân nửa là do không hiểu chuyện, hắn chiếu cố thôi.Để nàng ta biết về sau Hoàng Phủ Cẩn sẽ có phiền toái mâu thuẫn liên tục không ngừng, thậm chí có cả nguy hiểm rơi đầu.Lúc đó nàng ta sẽ biết liền.Hoàng quý phi cười cười, "Được, ta coi như cho ngươi mặt mũi, cứ để nàng ta nợ cười một ân tình đi."Hoàng Phủ Giới khoan khoái đáp ứng.Hắn lao ra, nói với Tô Mạt: "Mẫu phi đáp ứng rồi."Tô Mạt thi lễ, "Đa tạ Thất điện hạ."Hoàng Phủ Giới cười tủm tỉm nói: "Ngươi lấy cái gì cảm tạ ta?"Tô Mạt nghiêng đầu liếc hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn cái gì?"Bày ra một bộ dáng giúp được người ta liền đòi báo đáp, cũng không e lệ, biểu cảm khẳng định nhất đòi cho được.Thường trong lúc giằng co cùng Hoàng Phủ Giới, nàng trước nay đều là chiếm thượng phong, cho dù là cứ coi như hắn có lý, nàng phải thiếu hắn.Nàng cũng có biện pháp khiến cho bản thân mình đúng lý hợp tình, biến hắn thành không đúng.

Đáng tiếc là, Tô gia không có ai tìm đến.

Nàng có suy nghĩ rằng có khả năng bọn họ đi tìm Hoàng Phủ giác cùng Lương phi, nhưng tin tức báo về là không phải.

Nàng còn đang buồn bực, chẳng lẽ Tô gia kỳ thực cùng Hoàng Phủ Cẩn cũng không có quan hệ thân mật gì cho lắm.

Ngay cả có nhìn thấy hắn xung đột với hoàng đế, bọn họ căn bản cũng không cần quan tâm.

Nhớ tới bộ dáng kia của Thục phi, nàng tình nguyện hoàng đế đánh chết Hoàng Phủ Cẩn.

Nữ nhân lại giỏi về sử dụng quyền lực và âm mưu, có đôi khi vẫn sẽ bị một chút tư tâm hận ý ghen tị làm mụ mị tinh thần.

Hiện tại nha đầu này đã đến cầu tình rồi.

Bản thân nên thế nào ứng phó đây?

Ý tưởng trong đầu Hoàng quý phi vừa chuyển động, quyết định ra chủ ý,
nói: "Ngươi đứa nhỏ này hồ đồ, giờ nào rồi, còn gặp người ngoài. Kêu
nàng ta mau hồi phủ đi thôi, không hợp quy củ."

Vốn không hợp quy củ, nhưng Tô Mạt từ nhỏ ra vào trong cũng cũng tùy tiện, là hoàng đế đặc biệt cho phép.

Chính là nàng không muốn quá mức tùy ý, cho nên rất ít đến.

Hoàng Phủ Gới lập tức vén áo bào, quỳ gối trên chiếc thảm trước giường của
quý phi, "Mẫu phi, xin ngài gặp mặt nàng ta đi. Trời rất lạnh. Nàng ấy
đã đến đây rồi. Rất đáng thương."

Hoàng quý phi híp mắt, hơi nhếch đôi mày liễu, Giới nhi cùng Tô Mạt là bằng tuổi nhau.

Nếu để cho hai đứa tiếp xúc nheièu hơn, nói không chừng, cũng có thể nảy sinh tình cảm.

Dù sao Hoàng Phủ Cẩn tính tình như vậy, đối với nữ nhân có thể tốt bao nhiêu chứ.

Hơn nữa, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, sau khi lớn lên, ai mà biết nàng ta sẽ thích cái dạng gì.

Hiện tại thì thích Hoàng Phủ Cẩn, hơn phân nửa là do không hiểu chuyện, hắn chiếu cố thôi.

Để nàng ta biết về sau Hoàng Phủ Cẩn sẽ có phiền toái mâu thuẫn liên tục không ngừng, thậm chí có cả nguy hiểm rơi đầu.

Lúc đó nàng ta sẽ biết liền.

Hoàng quý phi cười cười, "Được, ta coi như cho ngươi mặt mũi, cứ để nàng ta nợ cười một ân tình đi."

Hoàng Phủ Giới khoan khoái đáp ứng.

Hắn lao ra, nói với Tô Mạt: "Mẫu phi đáp ứng rồi."

Tô Mạt thi lễ, "Đa tạ Thất điện hạ."

Hoàng Phủ Giới cười tủm tỉm nói: "Ngươi lấy cái gì cảm tạ ta?"

Tô Mạt nghiêng đầu liếc hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn cái gì?"

Bày ra một bộ dáng giúp được người ta liền đòi báo đáp, cũng không e lệ, biểu cảm khẳng định nhất đòi cho được.

Thường trong lúc giằng co cùng Hoàng Phủ Giới, nàng trước nay đều là chiếm
thượng phong, cho dù là cứ coi như hắn có lý, nàng phải thiếu hắn.

Nàng cũng có biện pháp khiến cho bản thân mình đúng lý hợp tình, biến hắn thành không đúng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đáng tiếc là, Tô gia không có ai tìm đến.Nàng có suy nghĩ rằng có khả năng bọn họ đi tìm Hoàng Phủ giác cùng Lương phi, nhưng tin tức báo về là không phải.Nàng còn đang buồn bực, chẳng lẽ Tô gia kỳ thực cùng Hoàng Phủ Cẩn cũng không có quan hệ thân mật gì cho lắm.Ngay cả có nhìn thấy hắn xung đột với hoàng đế, bọn họ căn bản cũng không cần quan tâm.Nhớ tới bộ dáng kia của Thục phi, nàng tình nguyện hoàng đế đánh chết Hoàng Phủ Cẩn.Nữ nhân lại giỏi về sử dụng quyền lực và âm mưu, có đôi khi vẫn sẽ bị một chút tư tâm hận ý ghen tị làm mụ mị tinh thần.Hiện tại nha đầu này đã đến cầu tình rồi.Bản thân nên thế nào ứng phó đây?Ý tưởng trong đầu Hoàng quý phi vừa chuyển động, quyết định ra chủ ý, nói: "Ngươi đứa nhỏ này hồ đồ, giờ nào rồi, còn gặp người ngoài. Kêu nàng ta mau hồi phủ đi thôi, không hợp quy củ."Vốn không hợp quy củ, nhưng Tô Mạt từ nhỏ ra vào trong cũng cũng tùy tiện, là hoàng đế đặc biệt cho phép.Chính là nàng không muốn quá mức tùy ý, cho nên rất ít đến.Hoàng Phủ Gới lập tức vén áo bào, quỳ gối trên chiếc thảm trước giường của quý phi, "Mẫu phi, xin ngài gặp mặt nàng ta đi. Trời rất lạnh. Nàng ấy đã đến đây rồi. Rất đáng thương."Hoàng quý phi híp mắt, hơi nhếch đôi mày liễu, Giới nhi cùng Tô Mạt là bằng tuổi nhau.Nếu để cho hai đứa tiếp xúc nheièu hơn, nói không chừng, cũng có thể nảy sinh tình cảm.Dù sao Hoàng Phủ Cẩn tính tình như vậy, đối với nữ nhân có thể tốt bao nhiêu chứ.Hơn nữa, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, sau khi lớn lên, ai mà biết nàng ta sẽ thích cái dạng gì.Hiện tại thì thích Hoàng Phủ Cẩn, hơn phân nửa là do không hiểu chuyện, hắn chiếu cố thôi.Để nàng ta biết về sau Hoàng Phủ Cẩn sẽ có phiền toái mâu thuẫn liên tục không ngừng, thậm chí có cả nguy hiểm rơi đầu.Lúc đó nàng ta sẽ biết liền.Hoàng quý phi cười cười, "Được, ta coi như cho ngươi mặt mũi, cứ để nàng ta nợ cười một ân tình đi."Hoàng Phủ Giới khoan khoái đáp ứng.Hắn lao ra, nói với Tô Mạt: "Mẫu phi đáp ứng rồi."Tô Mạt thi lễ, "Đa tạ Thất điện hạ."Hoàng Phủ Giới cười tủm tỉm nói: "Ngươi lấy cái gì cảm tạ ta?"Tô Mạt nghiêng đầu liếc hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn cái gì?"Bày ra một bộ dáng giúp được người ta liền đòi báo đáp, cũng không e lệ, biểu cảm khẳng định nhất đòi cho được.Thường trong lúc giằng co cùng Hoàng Phủ Giới, nàng trước nay đều là chiếm thượng phong, cho dù là cứ coi như hắn có lý, nàng phải thiếu hắn.Nàng cũng có biện pháp khiến cho bản thân mình đúng lý hợp tình, biến hắn thành không đúng.

Chương 678: Du thuyết địch nhân hỗ trợ-- vô cừu bất thành phụ tử 06