Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 679: Du thuyết địch nhân hỗ trợ-- vô cừu bất thành phụ tử 07

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giới gò má đỏ hây hây, mấp máy môi, nói: "Ta chỉ chọc ngươi thôi. Chẳng lẽ cứ như vậy làm khó dễ ngươi sao. Ta chỉ là muốn ngươi về sau tiến cung nhiều hơn, hai ta cùng nhau đọc sách. Đầu xuân có thể cùng nhau cưỡi ngựa săn bắn. |Cũng không thật sự muốn ngươi đền ơn gì hết."Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói: "Được!"Hoàng phu giới ngoài ý muốn xem nàng, "Thật sao?"Tô Mạt gật đầu, "Đương nhiên, hai ta vốn là bằng hữu rồi. Ta lớn hơn so với ngươi cũng đã gọi ngươi là ca ca, chẳng lẽ còn lừa ngươi hay sao."Hoàng Phủ Giới vui vẻ nói: "Đi thôi."Hoàng Phủ Kha từ góc tối chui ra, lạnh lùng nói: "Hoàng Phủ Giới ngu ngốc, ngươi không biết nữ nhân giỏi nhất là gạt người sao? Ngươi bị ta cùng Dung Hoa lừa bao nhiêu rồi. Tô Mạt so với chúng ta hai người cộng lại còn biết gạt người hơn, ngươi còn tin nàng ta!"Hoàng Phủ Giới khoát tay, "Ta tin tưởng nàng ấy."Sau đó dẫn Tô Mạt đi vào.Hoàng Phủ Kha tức giận đến nỗi một cước đá vào trên ngưỡng cửa sổ, lại bị đau chân, ôm một chân nhảy lò cò cứ luôn miệng kêu gào.Một cung nữ bước lên phía trước đỡ lấy nàng ta trở về xoa xoa.Tô Mạt đi theo Hoàng Phủ Giới tiến vào trong điện, quẹo tới quẹo lui, vào tới buồng lò sưởi của hoàng quý phi đang ở.Nàng thấy phía trước có cái bồ đoàn ( đệm cói), liền tiến lên chính đáng hợp tình hành đại lễ.Thân ở thời đại này, sẽ tuân thủ pháp luật ở thời đại này.Thời đại này pháp luật chính là thấy người ở địa vị cao, nhất là hoàng gia, sẽ phải hành lễ.Ở trong cung, đầu gối là không đáng giá nhất.Hoàng quý phi vẫy vẫy tay.Hoàng Phủ Giới vội đỡ Tô Mạt nâng dậy.Hoàng quý phi lại ban thưởng cho ngồi, cười nói: "Đã trễ thế này, sao còn tiến cung? Quốc công cùng lão phu nhân hoặc là phu nhân không đến cùng ngươi?"Tô Mạt lắc đầu, bản thân tại sao tới , hoàng quý phi đương nhiên biết rất rõ ràng.Bản thân có phải là đứa nhỏ quen được nuông chiều không hiểu chuyện hay không.Hoàng quý phi hơn ai hết đều phân biệt được.Bản thân là tới đàm phán, chứ không phải là tới nghe nàng ta đạo đức giả.Nàng gọn gàng dứt khoát nói: "Thần nữ là tới giúp Quý Phi nương nương, vì nương nương tháo gỡ khó khăn ưu phiền."Nói xong, nàng nhìn Hoàng Phủ Giới liếc mắt một cái.Ngụ ý, chính là kêu hắn tránh lui đi.Đừng đứng lỳ ở đây làm gì.

Hoàng Phủ Giới gò má
đỏ hây hây, mấp máy môi, nói: "Ta chỉ chọc ngươi thôi. Chẳng lẽ cứ như
vậy làm khó dễ ngươi sao. Ta chỉ là muốn ngươi về sau tiến cung nhiều
hơn, hai ta cùng nhau đọc sách. Đầu xuân có thể cùng nhau cưỡi ngựa săn
bắn. |Cũng không thật sự muốn ngươi đền ơn gì hết."

Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói: "Được!"

Hoàng phu giới ngoài ý muốn xem nàng, "Thật sao?"

Tô Mạt gật đầu, "Đương nhiên, hai ta vốn là bằng hữu rồi. Ta lớn hơn so
với ngươi cũng đã gọi ngươi là ca ca, chẳng lẽ còn lừa ngươi hay sao."

Hoàng Phủ Giới vui vẻ nói: "Đi thôi."

Hoàng Phủ Kha từ góc tối chui ra, lạnh lùng nói: "Hoàng Phủ Giới ngu ngốc,
ngươi không biết nữ nhân giỏi nhất là gạt người sao? Ngươi bị ta cùng
Dung Hoa lừa bao nhiêu rồi. Tô Mạt so với chúng ta hai người cộng lại
còn biết gạt người hơn, ngươi còn tin nàng ta!"

Hoàng Phủ Giới khoát tay, "Ta tin tưởng nàng ấy."

Sau đó dẫn Tô Mạt đi vào.

Hoàng Phủ Kha tức giận đến nỗi một cước đá vào trên ngưỡng cửa sổ, lại bị đau chân, ôm một chân nhảy lò cò cứ luôn miệng kêu gào.

Một cung nữ bước lên phía trước đỡ lấy nàng ta trở về xoa xoa.

Tô Mạt đi theo Hoàng Phủ Giới tiến vào trong điện, quẹo tới quẹo lui, vào tới buồng lò sưởi của hoàng quý phi đang ở.

Nàng thấy phía trước có cái bồ đoàn ( đệm cói), liền tiến lên chính đáng hợp tình hành đại lễ.

Thân ở thời đại này, sẽ tuân thủ pháp luật ở thời đại này.

Thời đại này pháp luật chính là thấy người ở địa vị cao, nhất là hoàng gia, sẽ phải hành lễ.

Ở trong cung, đầu gối là không đáng giá nhất.

Hoàng quý phi vẫy vẫy tay.

Hoàng Phủ Giới vội đỡ Tô Mạt nâng dậy.

Hoàng quý phi lại ban thưởng cho ngồi, cười nói: "Đã trễ thế này, sao còn
tiến cung? Quốc công cùng lão phu nhân hoặc là phu nhân không đến cùng
ngươi?"

Tô Mạt lắc đầu, bản thân tại sao tới , hoàng quý phi đương nhiên biết rất rõ ràng.

Bản thân có phải là đứa nhỏ quen được nuông chiều không hiểu chuyện hay không.

Hoàng quý phi hơn ai hết đều phân biệt được.

Bản thân là tới đàm phán, chứ không phải là tới nghe nàng ta đạo đức giả.

Nàng gọn gàng dứt khoát nói: "Thần nữ là tới giúp Quý Phi nương nương, vì nương nương tháo gỡ khó khăn ưu phiền."

Nói xong, nàng nhìn Hoàng Phủ Giới liếc mắt một cái.

Ngụ ý, chính là kêu hắn tránh lui đi.

Đừng đứng lỳ ở đây làm gì.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giới gò má đỏ hây hây, mấp máy môi, nói: "Ta chỉ chọc ngươi thôi. Chẳng lẽ cứ như vậy làm khó dễ ngươi sao. Ta chỉ là muốn ngươi về sau tiến cung nhiều hơn, hai ta cùng nhau đọc sách. Đầu xuân có thể cùng nhau cưỡi ngựa săn bắn. |Cũng không thật sự muốn ngươi đền ơn gì hết."Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói: "Được!"Hoàng phu giới ngoài ý muốn xem nàng, "Thật sao?"Tô Mạt gật đầu, "Đương nhiên, hai ta vốn là bằng hữu rồi. Ta lớn hơn so với ngươi cũng đã gọi ngươi là ca ca, chẳng lẽ còn lừa ngươi hay sao."Hoàng Phủ Giới vui vẻ nói: "Đi thôi."Hoàng Phủ Kha từ góc tối chui ra, lạnh lùng nói: "Hoàng Phủ Giới ngu ngốc, ngươi không biết nữ nhân giỏi nhất là gạt người sao? Ngươi bị ta cùng Dung Hoa lừa bao nhiêu rồi. Tô Mạt so với chúng ta hai người cộng lại còn biết gạt người hơn, ngươi còn tin nàng ta!"Hoàng Phủ Giới khoát tay, "Ta tin tưởng nàng ấy."Sau đó dẫn Tô Mạt đi vào.Hoàng Phủ Kha tức giận đến nỗi một cước đá vào trên ngưỡng cửa sổ, lại bị đau chân, ôm một chân nhảy lò cò cứ luôn miệng kêu gào.Một cung nữ bước lên phía trước đỡ lấy nàng ta trở về xoa xoa.Tô Mạt đi theo Hoàng Phủ Giới tiến vào trong điện, quẹo tới quẹo lui, vào tới buồng lò sưởi của hoàng quý phi đang ở.Nàng thấy phía trước có cái bồ đoàn ( đệm cói), liền tiến lên chính đáng hợp tình hành đại lễ.Thân ở thời đại này, sẽ tuân thủ pháp luật ở thời đại này.Thời đại này pháp luật chính là thấy người ở địa vị cao, nhất là hoàng gia, sẽ phải hành lễ.Ở trong cung, đầu gối là không đáng giá nhất.Hoàng quý phi vẫy vẫy tay.Hoàng Phủ Giới vội đỡ Tô Mạt nâng dậy.Hoàng quý phi lại ban thưởng cho ngồi, cười nói: "Đã trễ thế này, sao còn tiến cung? Quốc công cùng lão phu nhân hoặc là phu nhân không đến cùng ngươi?"Tô Mạt lắc đầu, bản thân tại sao tới , hoàng quý phi đương nhiên biết rất rõ ràng.Bản thân có phải là đứa nhỏ quen được nuông chiều không hiểu chuyện hay không.Hoàng quý phi hơn ai hết đều phân biệt được.Bản thân là tới đàm phán, chứ không phải là tới nghe nàng ta đạo đức giả.Nàng gọn gàng dứt khoát nói: "Thần nữ là tới giúp Quý Phi nương nương, vì nương nương tháo gỡ khó khăn ưu phiền."Nói xong, nàng nhìn Hoàng Phủ Giới liếc mắt một cái.Ngụ ý, chính là kêu hắn tránh lui đi.Đừng đứng lỳ ở đây làm gì.

Chương 679: Du thuyết địch nhân hỗ trợ-- vô cừu bất thành phụ tử 07