Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 684: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Diệp công công nàng đã gặp qua, chỉ là một lão thái giám trung thực.Trên mặt còn có vết sẹo xấu xí, cũng không có gì làm.Nhưng là Thục phi lưu lại chiếu cố Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng quý phi giương giọng nói:“Lập tức thay quần áo, chuẩn bị kiệu đèn lồng, bản cung muốn đi ngự thư phòng.”Hoàng đế thường xuyên ở ngự thư phòng một khi bận việc chính là hơn nửa đêm, cũng sẽ nghỉ ở nơi đó.Tô Mạt thấy việc đã thành công, liền hành đại lễ, sau đó cáo lui.Hoàng quý phi nói:“Bản cung có thể mang ngươi đi xem.”Tô Mạt cười khanh khách nói:“Đa tạ quý phi nương nương phiền lòng, không cần. Nương nương đích thân xuất mã, ai còn có thể không yên tâm chứ.”Nói xong nàng liền cáo lui ra ngoài.Không có một tia lưu luyến cùng lo lắng, thật giống như hết thảy mọi chuyện không quan hệ tới nàng vậy.Hoàng quý phi nhìn bóng dáng xinh xắn của nàng, nữ hài tử này, có bao nhiêu sự quyết đoán cùng sáng suốt gan dạ.Nàng không phải không quan tâm, mà là đã dự liệu được trước.Chắc chắn rằng hoàng quý phi có thể làm được, cho nên tự tin đến, tiêu sái đi.Hoàng quý phi thúc giục mọi người phải nhanh chóng, lại sai người trước tiên nhanh chóng tới ngự thư phòng tìm hiểu, mở đường đằng trước,mở cửa cung.Đoàn người đi vào mặt sau sân ngự thư phòng liền thấy bên trong đèn đuốc sáng tỏ, bên trong bóng người chiếu vào trên cửa sổ, hiện ra vẻ cực kì dữ tợn.Một người vung cánh tay, một người đứng thẳng lưng.Mọi chuyện không cần nói cũng biết.Hoàng quý phi hạ kiệu, bước lên bậc thang, bọn thái giám bước lên phía trước hành lễ.Hoàng quý phi ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, nhỏ giọng hỏi:“Như thế nào ?”Tiểu thái giám nói:“Nương nương, bệ hạ mặt rồng giận dữ. Nhị điện hạ một bước cũng không nhường, nói ra vài điều kiện. Bệ hạ...... Bệ hạ trong cơn giận dữ, còn, còn đánh nhị điện hạ, nói muốn phế đi hắn.”Hoàng quý phi nhíu mi, nghiêm trọng như vậy?Thanh âm Hoàng đế mơ hồ truyền đến, hoàng quý phi tiến lên, nấp vào một nơi bí mật gần đó trước, không thể đúng lúc hoàng đế đang chật vật mà bước vào.Nếu không hắn sẽ ghi hận nàng.Xuất hiện ở thời điểm thích hợp.Trong thư phòng hương khí Long Tiên Hương cũng không che lấp được hết cỗ lửa giận kia.Thủ Chính hoàng đế phẫn nộ nhìn nhi tử trưởng thành trước mắt này.Tựa hồ vẫn như ngày hôm qua, hắn niên kỉ nhỏ, thân hình nhỏ gầy, quỳ gối trong tuyết.Khóe miệng còn chảy máu, lưng bị quất nát nhừ.
Diệp công công nàng đã gặp qua, chỉ là một lão thái giám trung thực.
Trên mặt còn có vết sẹo xấu xí, cũng không có gì làm.
Nhưng là Thục phi lưu lại chiếu cố Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng quý phi giương giọng nói:“Lập tức thay quần áo, chuẩn bị kiệu đèn lồng, bản cung muốn đi ngự thư phòng.”
Hoàng đế thường xuyên ở ngự thư phòng một khi bận việc chính là hơn nửa đêm, cũng sẽ nghỉ ở nơi đó.
Tô Mạt thấy việc đã thành công, liền hành đại lễ, sau đó cáo lui.
Hoàng quý phi nói:“Bản cung có thể mang ngươi đi xem.”
Tô Mạt cười khanh khách nói:“Đa tạ quý phi nương nương phiền lòng, không
cần. Nương nương đích thân xuất mã, ai còn có thể không yên tâm chứ.”
Nói xong nàng liền cáo lui ra ngoài.
Không có một tia lưu luyến cùng lo lắng, thật giống như hết thảy mọi chuyện không quan hệ tới nàng vậy.
Hoàng quý phi nhìn bóng dáng xinh xắn của nàng, nữ hài tử này, có bao nhiêu sự quyết đoán cùng sáng suốt gan dạ.
Nàng không phải không quan tâm, mà là đã dự liệu được trước.
Chắc chắn rằng hoàng quý phi có thể làm được, cho nên tự tin đến, tiêu sái đi.
Hoàng quý phi thúc giục mọi người phải nhanh chóng, lại sai người trước tiên
nhanh chóng tới ngự thư phòng tìm hiểu, mở đường đằng trước,mở cửa cung.
Đoàn người đi vào mặt sau sân ngự thư phòng liền thấy bên trong đèn đuốc
sáng tỏ, bên trong bóng người chiếu vào trên cửa sổ, hiện ra vẻ cực kì
dữ tợn.
Một người vung cánh tay, một người đứng thẳng lưng.
Mọi chuyện không cần nói cũng biết.
Hoàng quý phi hạ kiệu, bước lên bậc thang, bọn thái giám bước lên phía trước hành lễ.
Hoàng quý phi ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, nhỏ giọng hỏi:“Như thế nào ?”
Tiểu thái giám nói:“Nương nương, bệ hạ mặt rồng giận dữ. Nhị điện hạ một
bước cũng không nhường, nói ra vài điều kiện. Bệ hạ...... Bệ hạ trong
cơn giận dữ, còn, còn đánh nhị điện hạ, nói muốn phế đi hắn.”
Hoàng quý phi nhíu mi, nghiêm trọng như vậy?
Thanh âm Hoàng đế mơ hồ truyền đến, hoàng quý phi tiến lên, nấp vào một nơi
bí mật gần đó trước, không thể đúng lúc hoàng đế đang chật vật mà bước
vào.
Nếu không hắn sẽ ghi hận nàng.
Xuất hiện ở thời điểm thích hợp.
Trong thư phòng hương khí Long Tiên Hương cũng không che lấp được hết cỗ lửa giận kia.
Thủ Chính hoàng đế phẫn nộ nhìn nhi tử trưởng thành trước mắt này.
Tựa hồ vẫn như ngày hôm qua, hắn niên kỉ nhỏ, thân hình nhỏ gầy, quỳ gối trong tuyết.
Khóe miệng còn chảy máu, lưng bị quất nát nhừ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Diệp công công nàng đã gặp qua, chỉ là một lão thái giám trung thực.Trên mặt còn có vết sẹo xấu xí, cũng không có gì làm.Nhưng là Thục phi lưu lại chiếu cố Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng quý phi giương giọng nói:“Lập tức thay quần áo, chuẩn bị kiệu đèn lồng, bản cung muốn đi ngự thư phòng.”Hoàng đế thường xuyên ở ngự thư phòng một khi bận việc chính là hơn nửa đêm, cũng sẽ nghỉ ở nơi đó.Tô Mạt thấy việc đã thành công, liền hành đại lễ, sau đó cáo lui.Hoàng quý phi nói:“Bản cung có thể mang ngươi đi xem.”Tô Mạt cười khanh khách nói:“Đa tạ quý phi nương nương phiền lòng, không cần. Nương nương đích thân xuất mã, ai còn có thể không yên tâm chứ.”Nói xong nàng liền cáo lui ra ngoài.Không có một tia lưu luyến cùng lo lắng, thật giống như hết thảy mọi chuyện không quan hệ tới nàng vậy.Hoàng quý phi nhìn bóng dáng xinh xắn của nàng, nữ hài tử này, có bao nhiêu sự quyết đoán cùng sáng suốt gan dạ.Nàng không phải không quan tâm, mà là đã dự liệu được trước.Chắc chắn rằng hoàng quý phi có thể làm được, cho nên tự tin đến, tiêu sái đi.Hoàng quý phi thúc giục mọi người phải nhanh chóng, lại sai người trước tiên nhanh chóng tới ngự thư phòng tìm hiểu, mở đường đằng trước,mở cửa cung.Đoàn người đi vào mặt sau sân ngự thư phòng liền thấy bên trong đèn đuốc sáng tỏ, bên trong bóng người chiếu vào trên cửa sổ, hiện ra vẻ cực kì dữ tợn.Một người vung cánh tay, một người đứng thẳng lưng.Mọi chuyện không cần nói cũng biết.Hoàng quý phi hạ kiệu, bước lên bậc thang, bọn thái giám bước lên phía trước hành lễ.Hoàng quý phi ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, nhỏ giọng hỏi:“Như thế nào ?”Tiểu thái giám nói:“Nương nương, bệ hạ mặt rồng giận dữ. Nhị điện hạ một bước cũng không nhường, nói ra vài điều kiện. Bệ hạ...... Bệ hạ trong cơn giận dữ, còn, còn đánh nhị điện hạ, nói muốn phế đi hắn.”Hoàng quý phi nhíu mi, nghiêm trọng như vậy?Thanh âm Hoàng đế mơ hồ truyền đến, hoàng quý phi tiến lên, nấp vào một nơi bí mật gần đó trước, không thể đúng lúc hoàng đế đang chật vật mà bước vào.Nếu không hắn sẽ ghi hận nàng.Xuất hiện ở thời điểm thích hợp.Trong thư phòng hương khí Long Tiên Hương cũng không che lấp được hết cỗ lửa giận kia.Thủ Chính hoàng đế phẫn nộ nhìn nhi tử trưởng thành trước mắt này.Tựa hồ vẫn như ngày hôm qua, hắn niên kỉ nhỏ, thân hình nhỏ gầy, quỳ gối trong tuyết.Khóe miệng còn chảy máu, lưng bị quất nát nhừ.