Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 685: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lại cắn chặt răng, vẻ mặt quật cường, không rên một tiếng.Càng đừng nói đến chuyện cầu xin tha thứ.Hiện tại, hắn như trước không hé răng.Lại càng sẽ không cầu xin tha thứ.Mà là học được thói cùng phụ hoàng hắn đối nghịch!Trên gương mặt ngọc bạch của Hoàng Phủ Cẩn nổi lên vài dấu tay, nhưng ánh mắt vẫn như cũ yên ắng trầm tĩnh.Có sự trào phúng nồng đậm.“Vương Mai Lâm mãi mãi không thể ra làm quan, hôn sự Mạt nhi phải do chính nàng làm chủ. Bệ hạ, ta chỉ muốn hai điều kiện này.”Hắn lại nhấn mạnh.Nếu không cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng không đi biên cảnh âm thầm trừ bỏ đi sáu vạn đại quân của Mạc Vân quốc.Đến lúc đó hai nước khai chiến, chính là máu chảy thành sông.Quân đội Đại Chu, chịu không nổi thời tiết lạnh như vậy.Nếu như khai chiến, đó là họa vô đơn chí, chiêu mộ quân đội, lương thảo, áo bông, chiến mã......Cộng hết lại mấy thứ đó, còn không nhất định đánh thắng trận.Đến lúc đó chỉ sợ chính là nghị hòa.Trước lấy thượng mấy trăm vạn lượng bạc trắng để mua sự hòa bình.Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấu mọi chuyện, cũng coi như chuẩn.Hoàng đế cũng biết, cũng hiểu được hắn đoán đúng.Hoàng Phủ Cẩn đã không còn là một oa nhi năm đó nữa.Không còn là tiểu hài nhi năm đó khuôn mặt âm trầm chỉ biết cắn răng chịu đựng.Hắn trưởng thành, cánh đã cứng.Hoàng đế tung hoành vài thập niên đến nay lại đ bị thất bại.Cho dù vừa lên làm hoàng phu, chính mình phải quỳ lạy thê tử, hắn đều là lưng thẳng, không hề có cảm giác đồi bại.Mà nay, đối với đứa con có thể đánh, có thể mắng, có thể giết này. Hắn bỗng thấy có cảm giác bất lực.Chẳng lẽ hắn đã thật sự già đi rồi sao?Bắt đầu không thể nắm trong tay toàn cục sao?Không, hắn còn trẻ , nhóm phi tần trẻ tuổi của hắn này còn đang mang thai con nối dòng của hắn.Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Lưu Ngọc,“Bệ hạ, quý phi nương nương đến. Nàng nói bệ hạ đã nhiều ngày làm lụng vất vả quá mức, cố ý đôn thuốc bổ. Muốn khuyên bệ hạ sớm nghỉ ngơi một chút.”Hoàng đế lập tức đứng lên,“Để nàng tiến vào.”Hoàng quý phi mang theo Tú Nga, bưng thuốc bổ tiến vào.Hoàng đế từ trong phòng đi ra đón, lập tức lại như phong thần tuấn lãng, diện mạo hiên ngang, tinh thần phấn chấn.

Lại cắn chặt răng, vẻ mặt quật cường, không rên một tiếng.

Càng đừng nói đến chuyện cầu xin tha thứ.

Hiện tại, hắn như trước không hé răng.

Lại càng sẽ không cầu xin tha thứ.

Mà là học được thói cùng phụ hoàng hắn đối nghịch!

Trên gương mặt ngọc bạch của Hoàng Phủ Cẩn nổi lên vài dấu tay, nhưng ánh mắt vẫn như cũ yên ắng trầm tĩnh.

Có sự trào phúng nồng đậm.

“Vương Mai Lâm mãi mãi không thể ra làm quan, hôn sự Mạt nhi phải do chính nàng làm chủ. Bệ hạ, ta chỉ muốn hai điều kiện này.”

Hắn lại nhấn mạnh.

Nếu không cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng không đi biên cảnh âm thầm trừ bỏ đi sáu vạn đại quân của Mạc Vân quốc.

Đến lúc đó hai nước khai chiến, chính là máu chảy thành sông.

Quân đội Đại Chu, chịu không nổi thời tiết lạnh như vậy.

Nếu như khai chiến, đó là họa vô đơn chí, chiêu mộ quân đội, lương thảo, áo bông, chiến mã......

Cộng hết lại mấy thứ đó, còn không nhất định đánh thắng trận.

Đến lúc đó chỉ sợ chính là nghị hòa.

Trước lấy thượng mấy trăm vạn lượng bạc trắng để mua sự hòa bình.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấu mọi chuyện, cũng coi như chuẩn.

Hoàng đế cũng biết, cũng hiểu được hắn đoán đúng.

Hoàng Phủ Cẩn đã không còn là một oa nhi năm đó nữa.

Không còn là tiểu hài nhi năm đó khuôn mặt âm trầm chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Hắn trưởng thành, cánh đã cứng.

Hoàng đế tung hoành vài thập niên đến nay lại đ bị thất bại.

Cho dù vừa lên làm hoàng phu, chính mình phải quỳ lạy thê tử, hắn đều là lưng thẳng, không hề có cảm giác đồi bại.

Mà nay, đối với đứa con có thể đánh, có thể mắng, có thể giết này. Hắn bỗng thấy có cảm giác bất lực.

Chẳng lẽ hắn đã thật sự già đi rồi sao?

Bắt đầu không thể nắm trong tay toàn cục sao?

Không, hắn còn trẻ , nhóm phi tần trẻ tuổi của hắn này còn đang mang thai con nối dòng của hắn.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Lưu Ngọc,“Bệ hạ, quý phi nương
nương đến. Nàng nói bệ hạ đã nhiều ngày làm lụng vất vả quá mức, cố ý
đôn thuốc bổ. Muốn khuyên bệ hạ sớm nghỉ ngơi một chút.”

Hoàng đế lập tức đứng lên,“Để nàng tiến vào.”

Hoàng quý phi mang theo Tú Nga, bưng thuốc bổ tiến vào.

Hoàng đế từ trong phòng đi ra đón, lập tức lại như phong thần tuấn lãng, diện mạo hiên ngang, tinh thần phấn chấn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lại cắn chặt răng, vẻ mặt quật cường, không rên một tiếng.Càng đừng nói đến chuyện cầu xin tha thứ.Hiện tại, hắn như trước không hé răng.Lại càng sẽ không cầu xin tha thứ.Mà là học được thói cùng phụ hoàng hắn đối nghịch!Trên gương mặt ngọc bạch của Hoàng Phủ Cẩn nổi lên vài dấu tay, nhưng ánh mắt vẫn như cũ yên ắng trầm tĩnh.Có sự trào phúng nồng đậm.“Vương Mai Lâm mãi mãi không thể ra làm quan, hôn sự Mạt nhi phải do chính nàng làm chủ. Bệ hạ, ta chỉ muốn hai điều kiện này.”Hắn lại nhấn mạnh.Nếu không cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng không đi biên cảnh âm thầm trừ bỏ đi sáu vạn đại quân của Mạc Vân quốc.Đến lúc đó hai nước khai chiến, chính là máu chảy thành sông.Quân đội Đại Chu, chịu không nổi thời tiết lạnh như vậy.Nếu như khai chiến, đó là họa vô đơn chí, chiêu mộ quân đội, lương thảo, áo bông, chiến mã......Cộng hết lại mấy thứ đó, còn không nhất định đánh thắng trận.Đến lúc đó chỉ sợ chính là nghị hòa.Trước lấy thượng mấy trăm vạn lượng bạc trắng để mua sự hòa bình.Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấu mọi chuyện, cũng coi như chuẩn.Hoàng đế cũng biết, cũng hiểu được hắn đoán đúng.Hoàng Phủ Cẩn đã không còn là một oa nhi năm đó nữa.Không còn là tiểu hài nhi năm đó khuôn mặt âm trầm chỉ biết cắn răng chịu đựng.Hắn trưởng thành, cánh đã cứng.Hoàng đế tung hoành vài thập niên đến nay lại đ bị thất bại.Cho dù vừa lên làm hoàng phu, chính mình phải quỳ lạy thê tử, hắn đều là lưng thẳng, không hề có cảm giác đồi bại.Mà nay, đối với đứa con có thể đánh, có thể mắng, có thể giết này. Hắn bỗng thấy có cảm giác bất lực.Chẳng lẽ hắn đã thật sự già đi rồi sao?Bắt đầu không thể nắm trong tay toàn cục sao?Không, hắn còn trẻ , nhóm phi tần trẻ tuổi của hắn này còn đang mang thai con nối dòng của hắn.Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Lưu Ngọc,“Bệ hạ, quý phi nương nương đến. Nàng nói bệ hạ đã nhiều ngày làm lụng vất vả quá mức, cố ý đôn thuốc bổ. Muốn khuyên bệ hạ sớm nghỉ ngơi một chút.”Hoàng đế lập tức đứng lên,“Để nàng tiến vào.”Hoàng quý phi mang theo Tú Nga, bưng thuốc bổ tiến vào.Hoàng đế từ trong phòng đi ra đón, lập tức lại như phong thần tuấn lãng, diện mạo hiên ngang, tinh thần phấn chấn.

Chương 685: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 03