Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 690: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 08
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó đi Tây Sảo gian, sai người ta làm nước ấm cho Kim Kết gột rửa, hơn nữa muốn trò chuyện cùng Thủy Muội.Nàng biết lần này đi ra ngoài hung hiểm, ở nhà luôn lo lắng bất an.Hiện tại rốt cục cũng bình an trở về, nàng nhẹ nhàng như trút được lo lắng.Đem tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều.Nàng lại hỏi mụ mụ bên ngoài ,“Đi nói cho đại tiểu thư chưa?”Mụ mụ trả lời:“Hoàng Oanh cô nương, đã phái người đi nói. Đại tiểu thư tuy rằng đã nằm xuống giường, nhưng lại sai người canh chừng cửa. Nói tiểu thư chúng ta trở về, nhất quyết phải phái người đi nói cho đại thư biết mới chịu.”Hoàng Oanh ừ một tiếng, đại tiểu thư cùng tiểu thư tình ý sâu đậm, cũng là trong lòng tự hiểu không cần nói ra miệng.Không cần cứ treo ngoài miệng, chỉ cần nhìn từ những khía cạnh nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra được.Nàng bưng điểm tâm, đi nhanh vào Tây Sảo gian, Kim Kết lau rửa mặt xong, liền cùng Thủy Muội nói chuyện ở trên giường sưởi.Thấy nàng đến, vội vẫy tay kêu nàng nhanh bước tới giường.Hoàng Oanh vỗ ngực,“Cám ơn trời đất. Chúng ta đang lo muốn chết đi.”Kim Kết mím môi cười yếu ớt,“Các ngươi không biết. Ta mới lo lắng muốn chết đây. Tiểu thư đi vào nói chuyện cùng với người lợi hại nhất đó, ta...... Ta ở bên ngoài, quả thực là ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, còn không dám đi lại. Lại càng không dám quay đầu ngắm nghía loạn xa, chỉ biết vò nát chiếc khăn trong tay ta mà thôi. Các ngươi không biết, chiếc khăn đều nhàu nát hết rồi. Thật sự là...... Vừa sợ hãi lại nguy hiểm.”Thủy Muội giúp nàng đỡ lấy chén cháo, lấy muỗng khuấy vài cái rồi đưa cho nàng,“Chúng ta biết rồi. Ta thấy ống tay áo ngươi bị nhàu rách rồi kìa.”Nàng xoay người từ chiếc tủ dặt dưới đất lấy ra cái rổ có chứa kim chỉ may vá, chọn lựa màu chỉ, xỏ xong kim, sau đó giúp Kim Kết vá áo.Hoàng Oanh lại ấn Kim Kết ngồi xuống để nàng ta cẩn thận nói nói, tuy rằng Kim Kết cũng không có nghe thấy tiểu thư nói cái gì, nhưng trong cung hoàng quý phi bài trí ra sao, bọn họ đi hết bao nhiêu đoạn đường.Vân vân, chi tiết liên can, đều nói ra cho các nàng nghe khiến bọn họ kinh tâm động phách .Nhưng vài nha đầu đó cũng không hẹn mà đồng thời không có nói tới Tĩnh thiếu gia, nhất là dấu ấn bàn tay trên mặt hắn.Hoàng Oanh nói:“Ta đi tìm loại dược làm tiêu tan máu bầm, đặt ở nơi đó. Một hồi tiểu thư tỉnh lại......”Thủy Muội nói:“Cái này ta biết, ta đi.”Nàng đem quần áo đưa cho Hoàng Oanh, tự mình đi xuống lật tung cái hòm thuốc lên, cẩn thận điều phối.
Sau đó đi Tây Sảo gian, sai người ta làm nước ấm cho Kim Kết gột rửa, hơn nữa muốn trò chuyện cùng Thủy Muội.
Nàng biết lần này đi ra ngoài hung hiểm, ở nhà luôn lo lắng bất an.
Hiện tại rốt cục cũng bình an trở về, nàng nhẹ nhàng như trút được lo lắng.
Đem tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều.
Nàng lại hỏi mụ mụ bên ngoài ,“Đi nói cho đại tiểu thư chưa?”
Mụ mụ trả lời:“Hoàng Oanh cô nương, đã phái người đi nói. Đại tiểu thư tuy rằng đã nằm xuống giường, nhưng lại sai người canh chừng cửa. Nói tiểu
thư chúng ta trở về, nhất quyết phải phái người đi nói cho đại thư biết
mới chịu.”
Hoàng Oanh ừ một tiếng, đại tiểu thư cùng tiểu thư tình ý sâu đậm, cũng là trong lòng tự hiểu không cần nói ra miệng.
Không cần cứ treo ngoài miệng, chỉ cần nhìn từ những khía cạnh nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra được.
Nàng bưng điểm tâm, đi nhanh vào Tây Sảo gian, Kim Kết lau rửa mặt xong, liền cùng Thủy Muội nói chuyện ở trên giường sưởi.
Thấy nàng đến, vội vẫy tay kêu nàng nhanh bước tới giường.
Hoàng Oanh vỗ ngực,“Cám ơn trời đất. Chúng ta đang lo muốn chết đi.”
Kim Kết mím môi cười yếu ớt,“Các ngươi không biết. Ta mới lo lắng muốn chết đây. Tiểu thư đi vào nói chuyện cùng với người lợi hại nhất đó,
ta...... Ta ở bên ngoài, quả thực là ngồi cũng không xong, đứng cũng
không được, còn không dám đi lại. Lại càng không dám quay đầu ngắm nghía loạn xa, chỉ biết vò nát chiếc khăn trong tay ta mà thôi. Các ngươi
không biết, chiếc khăn đều nhàu nát hết rồi. Thật sự là...... Vừa sợ hãi lại nguy hiểm.”
Thủy Muội giúp nàng đỡ lấy chén cháo, lấy muỗng
khuấy vài cái rồi đưa cho nàng,“Chúng ta biết rồi. Ta thấy ống tay áo
ngươi bị nhàu rách rồi kìa.”
Nàng xoay người từ chiếc tủ dặt
dưới đất lấy ra cái rổ có chứa kim chỉ may vá, chọn lựa màu chỉ, xỏ xong kim, sau đó giúp Kim Kết vá áo.
Hoàng Oanh lại ấn Kim Kết ngồi
xuống để nàng ta cẩn thận nói nói, tuy rằng Kim Kết cũng không có nghe
thấy tiểu thư nói cái gì, nhưng trong cung hoàng quý phi bài trí ra sao, bọn họ đi hết bao nhiêu đoạn đường.
Vân vân, chi tiết liên can, đều nói ra cho các nàng nghe khiến bọn họ kinh tâm động phách .
Nhưng vài nha đầu đó cũng không hẹn mà đồng thời không có nói tới Tĩnh thiếu gia, nhất là dấu ấn bàn tay trên mặt hắn.
Hoàng Oanh nói:“Ta đi tìm loại dược làm tiêu tan máu bầm, đặt ở nơi đó. Một hồi tiểu thư tỉnh lại......”
Thủy Muội nói:“Cái này ta biết, ta đi.”
Nàng đem quần áo đưa cho Hoàng Oanh, tự mình đi xuống lật tung cái hòm thuốc lên, cẩn thận điều phối.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó đi Tây Sảo gian, sai người ta làm nước ấm cho Kim Kết gột rửa, hơn nữa muốn trò chuyện cùng Thủy Muội.Nàng biết lần này đi ra ngoài hung hiểm, ở nhà luôn lo lắng bất an.Hiện tại rốt cục cũng bình an trở về, nàng nhẹ nhàng như trút được lo lắng.Đem tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều.Nàng lại hỏi mụ mụ bên ngoài ,“Đi nói cho đại tiểu thư chưa?”Mụ mụ trả lời:“Hoàng Oanh cô nương, đã phái người đi nói. Đại tiểu thư tuy rằng đã nằm xuống giường, nhưng lại sai người canh chừng cửa. Nói tiểu thư chúng ta trở về, nhất quyết phải phái người đi nói cho đại thư biết mới chịu.”Hoàng Oanh ừ một tiếng, đại tiểu thư cùng tiểu thư tình ý sâu đậm, cũng là trong lòng tự hiểu không cần nói ra miệng.Không cần cứ treo ngoài miệng, chỉ cần nhìn từ những khía cạnh nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra được.Nàng bưng điểm tâm, đi nhanh vào Tây Sảo gian, Kim Kết lau rửa mặt xong, liền cùng Thủy Muội nói chuyện ở trên giường sưởi.Thấy nàng đến, vội vẫy tay kêu nàng nhanh bước tới giường.Hoàng Oanh vỗ ngực,“Cám ơn trời đất. Chúng ta đang lo muốn chết đi.”Kim Kết mím môi cười yếu ớt,“Các ngươi không biết. Ta mới lo lắng muốn chết đây. Tiểu thư đi vào nói chuyện cùng với người lợi hại nhất đó, ta...... Ta ở bên ngoài, quả thực là ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, còn không dám đi lại. Lại càng không dám quay đầu ngắm nghía loạn xa, chỉ biết vò nát chiếc khăn trong tay ta mà thôi. Các ngươi không biết, chiếc khăn đều nhàu nát hết rồi. Thật sự là...... Vừa sợ hãi lại nguy hiểm.”Thủy Muội giúp nàng đỡ lấy chén cháo, lấy muỗng khuấy vài cái rồi đưa cho nàng,“Chúng ta biết rồi. Ta thấy ống tay áo ngươi bị nhàu rách rồi kìa.”Nàng xoay người từ chiếc tủ dặt dưới đất lấy ra cái rổ có chứa kim chỉ may vá, chọn lựa màu chỉ, xỏ xong kim, sau đó giúp Kim Kết vá áo.Hoàng Oanh lại ấn Kim Kết ngồi xuống để nàng ta cẩn thận nói nói, tuy rằng Kim Kết cũng không có nghe thấy tiểu thư nói cái gì, nhưng trong cung hoàng quý phi bài trí ra sao, bọn họ đi hết bao nhiêu đoạn đường.Vân vân, chi tiết liên can, đều nói ra cho các nàng nghe khiến bọn họ kinh tâm động phách .Nhưng vài nha đầu đó cũng không hẹn mà đồng thời không có nói tới Tĩnh thiếu gia, nhất là dấu ấn bàn tay trên mặt hắn.Hoàng Oanh nói:“Ta đi tìm loại dược làm tiêu tan máu bầm, đặt ở nơi đó. Một hồi tiểu thư tỉnh lại......”Thủy Muội nói:“Cái này ta biết, ta đi.”Nàng đem quần áo đưa cho Hoàng Oanh, tự mình đi xuống lật tung cái hòm thuốc lên, cẩn thận điều phối.