Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 691: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thoa ngoài da , thuốc uống, loại dùng dài hạn, loại có công hiệu ngay tức khắc ......Nhiều vô số loại đều phối, sau đó dùng một cái hộp tráp gỗ hoa tử đàn mà tím đựng vào, lén lút đưa đến đặt trên chiếc bàn nhỏ trong Noãn các (buồng sưởi), sau đó lén lút lại đi ra.Hoàng Phủ Cẩn nội lực cao, tai thính mắt tinh, đương nhiên thấy được.Hắn đứng dậy đi qua nhìn xem, nhìn thấy trên cái tráp có một lọ dược, liền đem vào.Tô Mạt đã sắp tỉnh, mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp dài, đôi mắt sương mù nhìn hắn.“Ngươi......”Nàng cắn môi, trong lòng đau, trên mặt lại cười rộ lên.Có một nửa giống như con mèo con vậy, thực rất muốn đem bên kia mặt cũng vẽ nốt, liền thành một con mèo hoàn chỉnh.Hoàng Phủ Cẩn hai má hơi nóng lên, đem lọ dược tới đặt ở trên giường.Tô Mạt xích người sâu hơn chút, giường của nàng lớn, cứ để hắn cũng ngồi lên luôn.Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, tuy rằng trước đây hai người cũng đã từng đồng giường cộng chẩm qua, nhưng......Hiện tại nàng đã lớn, lại chưa có thành thân.Nhân tiện nói:“Ta ngồi ở đây.”Hắn dùng chân khều tới một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi lên.Tô Mạt bĩu môi, con mắt ướt át nhìn hắn giống như vùa hờn vùa thương, hướng hắn ngoắc đầu ngón tay,“Mau lên đây đi, đừng làm bộ làm tịch.”Khuôn mặt của Hoàng Phủ Cẩn đỏ lên, nàng bổ nhào về phía trước, cầm lấy cánh tay hắn kéo đi.Nàng đem cái tấm sa trướng có hình lá sen vén lên bai bên sau đó đem chiếc đèn lưu ly treo ngay khung giường, sau đó nâng mặt hắn lên ngắm nhìn.Nàng hai mắt trợn lên, cặp mắt đen bóng lộ vẻ giận dữ lửa giận, hừ nói:“Quá ác độc!”Nói xong cúi đầu tìm loại thuốc thích hợp bôi hắn.Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé “ rầm rầm” lật đi lật lại những lọ thuốc, đầu vai cứ rung lên từng cái một.Hắn ngẩn ra, vội vàng giữ vai nàng lại, nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của nàng ngập rom róm nước mắt, ướt hết hàng mi.Do hắn lắc người nàng, một giọt nước mắt như hạt đậu rớt xuống, lăn trên gò má trắng như tuyết.Ngực hắn đau đớn, vô tình giọng nói cũng mềm ra,“Căn bản không đau. So với roi......”“Ngươi còn nói!” Tô Mạt bĩu môi, trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, mở ra một cái chai bằng sứ thanh Hoa, dùng móng tay khều một chút loại thuốc mỡ màu xanh giúp hắn bôi lên mặt.Thuốc mỡ mát lạnh, đầu ngón tay của nàng lại ấm áp.

Thoa ngoài da , thuốc uống, loại dùng dài hạn, loại có công hiệu ngay tức khắc ......

Nhiều vô số loại đều phối, sau đó dùng một cái hộp tráp gỗ hoa tử đàn mà tím
đựng vào, lén lút đưa đến đặt trên chiếc bàn nhỏ trong Noãn các (buồng
sưởi), sau đó lén lút lại đi ra.

Hoàng Phủ Cẩn nội lực cao, tai thính mắt tinh, đương nhiên thấy được.

Hắn đứng dậy đi qua nhìn xem, nhìn thấy trên cái tráp có một lọ dược, liền đem vào.

Tô Mạt đã sắp tỉnh, mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp dài, đôi mắt sương mù nhìn hắn.

“Ngươi......”

Nàng cắn môi, trong lòng đau, trên mặt lại cười rộ lên.

Có một nửa giống như con mèo con vậy, thực rất muốn đem bên kia mặt cũng vẽ nốt, liền thành một con mèo hoàn chỉnh.

Hoàng Phủ Cẩn hai má hơi nóng lên, đem lọ dược tới đặt ở trên giường.

Tô Mạt xích người sâu hơn chút, giường của nàng lớn, cứ để hắn cũng ngồi lên luôn.

Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, tuy rằng trước đây hai người cũng đã từng đồng giường cộng chẩm qua, nhưng......

Hiện tại nàng đã lớn, lại chưa có thành thân.

Nhân tiện nói:“Ta ngồi ở đây.”

Hắn dùng chân khều tới một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi lên.

Tô Mạt bĩu môi, con mắt ướt át nhìn hắn giống như vùa hờn vùa thương,
hướng hắn ngoắc đầu ngón tay,“Mau lên đây đi, đừng làm bộ làm tịch.”

Khuôn mặt của Hoàng Phủ Cẩn đỏ lên, nàng bổ nhào về phía trước, cầm lấy cánh tay hắn kéo đi.

Nàng đem cái tấm sa trướng có hình lá sen vén lên bai bên sau đó đem chiếc
đèn lưu ly treo ngay khung giường, sau đó nâng mặt hắn lên ngắm nhìn.

Nàng hai mắt trợn lên, cặp mắt đen bóng lộ vẻ giận dữ lửa giận, hừ nói:“Quá ác độc!”

Nói xong cúi đầu tìm loại thuốc thích hợp bôi hắn.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé “ rầm rầm” lật đi lật lại những lọ thuốc, đầu vai cứ rung lên từng cái một.

Hắn ngẩn ra, vội vàng giữ vai nàng lại, nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của nàng ngập rom róm nước mắt, ướt hết hàng mi.

Do hắn lắc người nàng, một giọt nước mắt như hạt đậu rớt xuống, lăn trên gò má trắng như tuyết.

Ngực hắn đau đớn, vô tình giọng nói cũng mềm ra,“Căn bản không đau. So với roi......”

“Ngươi còn nói!” Tô Mạt bĩu môi, trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, mở ra một
cái chai bằng sứ thanh Hoa, dùng móng tay khều một chút loại thuốc mỡ
màu xanh giúp hắn bôi lên mặt.

Thuốc mỡ mát lạnh, đầu ngón tay của nàng lại ấm áp.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thoa ngoài da , thuốc uống, loại dùng dài hạn, loại có công hiệu ngay tức khắc ......Nhiều vô số loại đều phối, sau đó dùng một cái hộp tráp gỗ hoa tử đàn mà tím đựng vào, lén lút đưa đến đặt trên chiếc bàn nhỏ trong Noãn các (buồng sưởi), sau đó lén lút lại đi ra.Hoàng Phủ Cẩn nội lực cao, tai thính mắt tinh, đương nhiên thấy được.Hắn đứng dậy đi qua nhìn xem, nhìn thấy trên cái tráp có một lọ dược, liền đem vào.Tô Mạt đã sắp tỉnh, mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp dài, đôi mắt sương mù nhìn hắn.“Ngươi......”Nàng cắn môi, trong lòng đau, trên mặt lại cười rộ lên.Có một nửa giống như con mèo con vậy, thực rất muốn đem bên kia mặt cũng vẽ nốt, liền thành một con mèo hoàn chỉnh.Hoàng Phủ Cẩn hai má hơi nóng lên, đem lọ dược tới đặt ở trên giường.Tô Mạt xích người sâu hơn chút, giường của nàng lớn, cứ để hắn cũng ngồi lên luôn.Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, tuy rằng trước đây hai người cũng đã từng đồng giường cộng chẩm qua, nhưng......Hiện tại nàng đã lớn, lại chưa có thành thân.Nhân tiện nói:“Ta ngồi ở đây.”Hắn dùng chân khều tới một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi lên.Tô Mạt bĩu môi, con mắt ướt át nhìn hắn giống như vùa hờn vùa thương, hướng hắn ngoắc đầu ngón tay,“Mau lên đây đi, đừng làm bộ làm tịch.”Khuôn mặt của Hoàng Phủ Cẩn đỏ lên, nàng bổ nhào về phía trước, cầm lấy cánh tay hắn kéo đi.Nàng đem cái tấm sa trướng có hình lá sen vén lên bai bên sau đó đem chiếc đèn lưu ly treo ngay khung giường, sau đó nâng mặt hắn lên ngắm nhìn.Nàng hai mắt trợn lên, cặp mắt đen bóng lộ vẻ giận dữ lửa giận, hừ nói:“Quá ác độc!”Nói xong cúi đầu tìm loại thuốc thích hợp bôi hắn.Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé “ rầm rầm” lật đi lật lại những lọ thuốc, đầu vai cứ rung lên từng cái một.Hắn ngẩn ra, vội vàng giữ vai nàng lại, nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của nàng ngập rom róm nước mắt, ướt hết hàng mi.Do hắn lắc người nàng, một giọt nước mắt như hạt đậu rớt xuống, lăn trên gò má trắng như tuyết.Ngực hắn đau đớn, vô tình giọng nói cũng mềm ra,“Căn bản không đau. So với roi......”“Ngươi còn nói!” Tô Mạt bĩu môi, trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, mở ra một cái chai bằng sứ thanh Hoa, dùng móng tay khều một chút loại thuốc mỡ màu xanh giúp hắn bôi lên mặt.Thuốc mỡ mát lạnh, đầu ngón tay của nàng lại ấm áp.

Chương 691: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 09