Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 693: Bị phạt cấm túc -- tính kế thoát thân 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Về phần Diệp công công, hắn vốn không muốn dùng cơ hội này.Hắn định trực tiếp cướp Diệp công công đi, mượn kế kim thiền thoát xác cứu đi.Hắn không ngờ được, Mạt nhi đã giải quyết chuyện này giúp hắn một cách rõ ràng.Cho dù là dưới chân hoàng đế cai quản đi chăng nữa, chỉ cần thaots ra ngoài là có thể tự do.Người cũng có thể thoải mái một chút, sống lâu vài năm.Với hắn mà nói, ở trước khi Tô Mạt xuất hiện, Diệp công công là người đối hắn tốt nhất.Tuy rằng, có rất nhiều sự tình, Diệp công công không nói cho hắn biết.Nhưng hắn nguyện ý chờ.Chờ hắn mở miệng, đem hết thảy từ mọi chuyện đầu chí cuối nói cho hắn nghe.Tô Mạt lại cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, lười biếng nói:“Kể truyện cho ta nghe đi.”Hoàng Phủ Cẩn thân mình cứng đờ, kể chuyện xưa......Hắn biết kể chuyện gì bây giờ.Nếu biết kể, sẽ không trở nên lanh lùng như thế, không thú vị như vậy.“Mạt nhi, ta không biết......”Tô Mạt xoay vai, chu bờ môi đỏ thắm ướt át, quay đầu nhìn hắn.“Nhanh đi!”Hoàng Phủ Cẩn nhất thời thấy như đang ở tháng sáu hè nóng bức, đổ mồ hôi xuống.“Ta kể cho nàng nghe chuyện Cống du thuyết liệt quốc được không.”Chỉ là câu truyện lôi từ sách ra , nàng đương nhiên cũng biết.Thấy hắn nỗ lực, nàng sẽ không bức bách hắn .Ai biết nàng lại gật đầu, nói:“Được, ta muốn nghe.”Sau đó thoải mái dễ chịu tựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hai tay thưởng thức ngón tay thon dài của hắn.Hoàng Phủ Cẩn cố mà làm, giống thư đang đọc thuộc lòng vậy......Hắn từ nhỏ chưa từng được nghe kể chuyện, cũng không biết người khác kể chuyện sẽ như thế nào.Nhưng vô tình giọng nói cũng trở nên có cảm xúc mềm mại, ngữ điệu còn cố ý như nhử người khác.Y hết như đang dỗ dành con nít, đúng như giọng điệu kể chuyện.Đáng tiếc, hắn không ý thức được việc đang làm, mà nàng nghe kể chuyện lại thoải mái đi vào giấc mộng.Thời điểm Tô Mạt tỉnh lại, Hoàng Phủ Cẩn đã không còn ở bên người nữa.Trên người nàng chỉ mặc trung y, nằm ở trong ổ chăn nóng hầm hập.Không khí như còn vương lại sự lành lạnh từ hắn.Nàng ngồi ngây ra ở trong chăn, quần áo này......Ai thay cho nàng?Hoàng Oanh quay đầu nhìn nàng, trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, bộ dáng ngẩn người của tiểu thư giống như con mèo con bị lạc đường con, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.Nàng bật cười,“Tiểu thư, là nô tỳ thoát xiêm y cho ngài. Tĩnh thiếu gia nói trời sáng sẽ đón ngài đi tới vương phủ chơi.”

Về phần Diệp công công, hắn vốn không muốn dùng cơ hội này.

Hắn định trực tiếp cướp Diệp công công đi, mượn kế kim thiền thoát xác cứu đi.

Hắn không ngờ được, Mạt nhi đã giải quyết chuyện này giúp hắn một cách rõ ràng.

Cho dù là dưới chân hoàng đế cai quản đi chăng nữa, chỉ cần thaots ra ngoài là có thể tự do.

Người cũng có thể thoải mái một chút, sống lâu vài năm.

Với hắn mà nói, ở trước khi Tô Mạt xuất hiện, Diệp công công là người đối hắn tốt nhất.

Tuy rằng, có rất nhiều sự tình, Diệp công công không nói cho hắn biết.

Nhưng hắn nguyện ý chờ.

Chờ hắn mở miệng, đem hết thảy từ mọi chuyện đầu chí cuối nói cho hắn nghe.

Tô Mạt lại cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, lười biếng nói:“Kể truyện cho ta nghe đi.”

Hoàng Phủ Cẩn thân mình cứng đờ, kể chuyện xưa......

Hắn biết kể chuyện gì bây giờ.

Nếu biết kể, sẽ không trở nên lanh lùng như thế, không thú vị như vậy.

“Mạt nhi, ta không biết......”

Tô Mạt xoay vai, chu bờ môi đỏ thắm ướt át, quay đầu nhìn hắn.

“Nhanh đi!”

Hoàng Phủ Cẩn nhất thời thấy như đang ở tháng sáu hè nóng bức, đổ mồ hôi xuống.

“Ta kể cho nàng nghe chuyện Cống du thuyết liệt quốc được không.”

Chỉ là câu truyện lôi từ sách ra , nàng đương nhiên cũng biết.

Thấy hắn nỗ lực, nàng sẽ không bức bách hắn .

Ai biết nàng lại gật đầu, nói:“Được, ta muốn nghe.”

Sau đó thoải mái dễ chịu tựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hai tay thưởng thức ngón tay thon dài của hắn.

Hoàng Phủ Cẩn cố mà làm, giống thư đang đọc thuộc lòng vậy......

Hắn từ nhỏ chưa từng được nghe kể chuyện, cũng không biết người khác kể chuyện sẽ như thế nào.

Nhưng vô tình giọng nói cũng trở nên có cảm xúc mềm mại, ngữ điệu còn cố ý như nhử người khác.

Y hết như đang dỗ dành con nít, đúng như giọng điệu kể chuyện.

Đáng tiếc, hắn không ý thức được việc đang làm, mà nàng nghe kể chuyện lại thoải mái đi vào giấc mộng.

Thời điểm Tô Mạt tỉnh lại, Hoàng Phủ Cẩn đã không còn ở bên người nữa.

Trên người nàng chỉ mặc trung y, nằm ở trong ổ chăn nóng hầm hập.

Không khí như còn vương lại sự lành lạnh từ hắn.

Nàng ngồi ngây ra ở trong chăn, quần áo này......

Ai thay cho nàng?

Hoàng Oanh quay đầu nhìn nàng, trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, bộ dáng
ngẩn người của tiểu thư giống như con mèo con bị lạc đường con, thật sự
là đáng yêu đến cực điểm.

Nàng bật cười,“Tiểu thư, là nô tỳ thoát xiêm y cho ngài. Tĩnh thiếu gia nói trời sáng sẽ đón ngài đi tới vương phủ chơi.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Về phần Diệp công công, hắn vốn không muốn dùng cơ hội này.Hắn định trực tiếp cướp Diệp công công đi, mượn kế kim thiền thoát xác cứu đi.Hắn không ngờ được, Mạt nhi đã giải quyết chuyện này giúp hắn một cách rõ ràng.Cho dù là dưới chân hoàng đế cai quản đi chăng nữa, chỉ cần thaots ra ngoài là có thể tự do.Người cũng có thể thoải mái một chút, sống lâu vài năm.Với hắn mà nói, ở trước khi Tô Mạt xuất hiện, Diệp công công là người đối hắn tốt nhất.Tuy rằng, có rất nhiều sự tình, Diệp công công không nói cho hắn biết.Nhưng hắn nguyện ý chờ.Chờ hắn mở miệng, đem hết thảy từ mọi chuyện đầu chí cuối nói cho hắn nghe.Tô Mạt lại cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, lười biếng nói:“Kể truyện cho ta nghe đi.”Hoàng Phủ Cẩn thân mình cứng đờ, kể chuyện xưa......Hắn biết kể chuyện gì bây giờ.Nếu biết kể, sẽ không trở nên lanh lùng như thế, không thú vị như vậy.“Mạt nhi, ta không biết......”Tô Mạt xoay vai, chu bờ môi đỏ thắm ướt át, quay đầu nhìn hắn.“Nhanh đi!”Hoàng Phủ Cẩn nhất thời thấy như đang ở tháng sáu hè nóng bức, đổ mồ hôi xuống.“Ta kể cho nàng nghe chuyện Cống du thuyết liệt quốc được không.”Chỉ là câu truyện lôi từ sách ra , nàng đương nhiên cũng biết.Thấy hắn nỗ lực, nàng sẽ không bức bách hắn .Ai biết nàng lại gật đầu, nói:“Được, ta muốn nghe.”Sau đó thoải mái dễ chịu tựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hai tay thưởng thức ngón tay thon dài của hắn.Hoàng Phủ Cẩn cố mà làm, giống thư đang đọc thuộc lòng vậy......Hắn từ nhỏ chưa từng được nghe kể chuyện, cũng không biết người khác kể chuyện sẽ như thế nào.Nhưng vô tình giọng nói cũng trở nên có cảm xúc mềm mại, ngữ điệu còn cố ý như nhử người khác.Y hết như đang dỗ dành con nít, đúng như giọng điệu kể chuyện.Đáng tiếc, hắn không ý thức được việc đang làm, mà nàng nghe kể chuyện lại thoải mái đi vào giấc mộng.Thời điểm Tô Mạt tỉnh lại, Hoàng Phủ Cẩn đã không còn ở bên người nữa.Trên người nàng chỉ mặc trung y, nằm ở trong ổ chăn nóng hầm hập.Không khí như còn vương lại sự lành lạnh từ hắn.Nàng ngồi ngây ra ở trong chăn, quần áo này......Ai thay cho nàng?Hoàng Oanh quay đầu nhìn nàng, trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, bộ dáng ngẩn người của tiểu thư giống như con mèo con bị lạc đường con, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.Nàng bật cười,“Tiểu thư, là nô tỳ thoát xiêm y cho ngài. Tĩnh thiếu gia nói trời sáng sẽ đón ngài đi tới vương phủ chơi.”

Chương 693: Bị phạt cấm túc -- tính kế thoát thân 01