Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 692: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 10
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn lại cảm thấy trái tim vốn đang đau đớn đột nhiên nhảy dựng lên, như một nguồn điện lưu động nhảy lên đi qua thân thể, khiến hắn động cũng không dám động.Nàng nhẹ nhàng giúp hắn bôi thuốc, thương tiếc nhìn hắn.Ánh mắt ôn nhuyễn.Hoàng Phủ Cẩn nhìn đôi mắt loang lanh trong veo của nàng, vốn lanh lẹ nghịch ngợm như thế, nay lại có thêm một tầng ưu thương chen vào.Đây là lần đầu tiên nhìn thấy.Hắn căng thẳng, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Mạt nhi, đừng sợ, ta là cố ý .”Để Hoàng đế tát hắn một cái, nhưng cũng không thể không đáp ứng vấn đề của hắn.Mạt nhi sẽ trưởng thành, hắn không thể để cho nhiều người như vậy đến khoa tay múa chân với nàng.Việc hôn sự của nàng phải do chính nàng làm chủ.Hắn không thể chờ có sự việc đột nhiên phát sinh, mới nghĩ biện pháp cứu chữa.Hắn phải phòng việc trước khi xảy ra hỏa hoạn.Với hắn mà nói, không có gì trọng yếu hơn so với việc này.Tô Mạt cắn môi, nhẹ giọng nói:“Ta biết. Một chút khổ nhục kế đó không tính là cái gì. Nhưng ta......”Vẫn thấy đau lòng.May mắn chính là một cái tát, nếu bị roi quất cho mấy phát, vậy không phải sẽ bị hộc máu sao?“Sáng mai , nếu Diệp công công đến phủ, ta đi bái phỏng hắn được chứ?”Nàng cười khanh khách nhìn hắn, tươi vui như hoa nở mùa xuân.Hoàng Phủ Cẩn tâm thần nhộn nhạo, nha đầu này, hắn biết ngay......Hắn giang cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng,“Nàng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện.”Vốn hắn muốn bảo vệ nàng chu đáo, cho nàng một cuộc sống an bình.Sau lại thấy nàng ngày càng trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình, hắn vừa vui vẻ vừa bội phục.Nay, nàng chẳng những có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giúp hắn.Nàng thật sự là......Khiến hắn cảm thấy có chút tự ti.Tô Mạt dịu dàng nói:“Không có làm cái gì, đều là chuyện ta phải làm. Ta không sợ, không hối hận.”Nàng thay đổi tư thế, tựa hẳn vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đã nói trước rồi, ta không phải là gánh nặng của ngươi. Làm cái gì cũng sẽ cùng nhau làm. Ta tuyệt đối sẽ không để ai khi dễ ngươi nữa.”Nàng âm thầm dùng sức: Ai cũng không được. Kể cả là hoàng đế.Hắn ôm nàng, tựa vào trụ giường, hai người nói chuyện câu được câu không.Nàng chỉ đem chuyện hợp tác cùng Hoàng Phủ Giác, cùng với chiêu kích tướng hoàng quý phi đơn giản nói cho hắn nghe.Cho dù là vài câu ít ỏi, hắn cũng có thể nghe ra được ở trong cung hoàng quý phi lúc đó khẩn trương cùng gian khổ ra sao.Nữ nhân đó đâu dễ dàng đả động tới.
Hắn lại cảm thấy trái
tim vốn đang đau đớn đột nhiên nhảy dựng lên, như một nguồn điện lưu
động nhảy lên đi qua thân thể, khiến hắn động cũng không dám động.
Nàng nhẹ nhàng giúp hắn bôi thuốc, thương tiếc nhìn hắn.
Ánh mắt ôn nhuyễn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn đôi mắt loang lanh trong veo của nàng, vốn lanh lẹ nghịch
ngợm như thế, nay lại có thêm một tầng ưu thương chen vào.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn căng thẳng, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Mạt nhi, đừng sợ, ta là cố ý .”
Để Hoàng đế tát hắn một cái, nhưng cũng không thể không đáp ứng vấn đề của hắn.
Mạt nhi sẽ trưởng thành, hắn không thể để cho nhiều người như vậy đến khoa tay múa chân với nàng.
Việc hôn sự của nàng phải do chính nàng làm chủ.
Hắn không thể chờ có sự việc đột nhiên phát sinh, mới nghĩ biện pháp cứu chữa.
Hắn phải phòng việc trước khi xảy ra hỏa hoạn.
Với hắn mà nói, không có gì trọng yếu hơn so với việc này.
Tô Mạt cắn môi, nhẹ giọng nói:“Ta biết. Một chút khổ nhục kế đó không tính là cái gì. Nhưng ta......”
Vẫn thấy đau lòng.
May mắn chính là một cái tát, nếu bị roi quất cho mấy phát, vậy không phải sẽ bị hộc máu sao?
“Sáng mai , nếu Diệp công công đến phủ, ta đi bái phỏng hắn được chứ?”
Nàng cười khanh khách nhìn hắn, tươi vui như hoa nở mùa xuân.
Hoàng Phủ Cẩn tâm thần nhộn nhạo, nha đầu này, hắn biết ngay......
Hắn giang cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng,“Nàng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện.”
Vốn hắn muốn bảo vệ nàng chu đáo, cho nàng một cuộc sống an bình.
Sau lại thấy nàng ngày càng trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình, hắn vừa vui vẻ vừa bội phục.
Nay, nàng chẳng những có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giúp hắn.
Nàng thật sự là......
Khiến hắn cảm thấy có chút tự ti.
Tô Mạt dịu dàng nói:“Không có làm cái gì, đều là chuyện ta phải làm. Ta không sợ, không hối hận.”
Nàng thay đổi tư thế, tựa hẳn vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đã nói
trước rồi, ta không phải là gánh nặng của ngươi. Làm cái gì cũng sẽ cùng nhau làm. Ta tuyệt đối sẽ không để ai khi dễ ngươi nữa.”
Nàng âm thầm dùng sức: Ai cũng không được. Kể cả là hoàng đế.
Hắn ôm nàng, tựa vào trụ giường, hai người nói chuyện câu được câu không.
Nàng chỉ đem chuyện hợp tác cùng Hoàng Phủ Giác, cùng với chiêu kích tướng hoàng quý phi đơn giản nói cho hắn nghe.
Cho dù là vài câu ít ỏi, hắn cũng có thể nghe ra được ở trong cung hoàng quý phi lúc đó khẩn trương cùng gian khổ ra sao.
Nữ nhân đó đâu dễ dàng đả động tới.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn lại cảm thấy trái tim vốn đang đau đớn đột nhiên nhảy dựng lên, như một nguồn điện lưu động nhảy lên đi qua thân thể, khiến hắn động cũng không dám động.Nàng nhẹ nhàng giúp hắn bôi thuốc, thương tiếc nhìn hắn.Ánh mắt ôn nhuyễn.Hoàng Phủ Cẩn nhìn đôi mắt loang lanh trong veo của nàng, vốn lanh lẹ nghịch ngợm như thế, nay lại có thêm một tầng ưu thương chen vào.Đây là lần đầu tiên nhìn thấy.Hắn căng thẳng, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Mạt nhi, đừng sợ, ta là cố ý .”Để Hoàng đế tát hắn một cái, nhưng cũng không thể không đáp ứng vấn đề của hắn.Mạt nhi sẽ trưởng thành, hắn không thể để cho nhiều người như vậy đến khoa tay múa chân với nàng.Việc hôn sự của nàng phải do chính nàng làm chủ.Hắn không thể chờ có sự việc đột nhiên phát sinh, mới nghĩ biện pháp cứu chữa.Hắn phải phòng việc trước khi xảy ra hỏa hoạn.Với hắn mà nói, không có gì trọng yếu hơn so với việc này.Tô Mạt cắn môi, nhẹ giọng nói:“Ta biết. Một chút khổ nhục kế đó không tính là cái gì. Nhưng ta......”Vẫn thấy đau lòng.May mắn chính là một cái tát, nếu bị roi quất cho mấy phát, vậy không phải sẽ bị hộc máu sao?“Sáng mai , nếu Diệp công công đến phủ, ta đi bái phỏng hắn được chứ?”Nàng cười khanh khách nhìn hắn, tươi vui như hoa nở mùa xuân.Hoàng Phủ Cẩn tâm thần nhộn nhạo, nha đầu này, hắn biết ngay......Hắn giang cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng,“Nàng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện.”Vốn hắn muốn bảo vệ nàng chu đáo, cho nàng một cuộc sống an bình.Sau lại thấy nàng ngày càng trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình, hắn vừa vui vẻ vừa bội phục.Nay, nàng chẳng những có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giúp hắn.Nàng thật sự là......Khiến hắn cảm thấy có chút tự ti.Tô Mạt dịu dàng nói:“Không có làm cái gì, đều là chuyện ta phải làm. Ta không sợ, không hối hận.”Nàng thay đổi tư thế, tựa hẳn vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đã nói trước rồi, ta không phải là gánh nặng của ngươi. Làm cái gì cũng sẽ cùng nhau làm. Ta tuyệt đối sẽ không để ai khi dễ ngươi nữa.”Nàng âm thầm dùng sức: Ai cũng không được. Kể cả là hoàng đế.Hắn ôm nàng, tựa vào trụ giường, hai người nói chuyện câu được câu không.Nàng chỉ đem chuyện hợp tác cùng Hoàng Phủ Giác, cùng với chiêu kích tướng hoàng quý phi đơn giản nói cho hắn nghe.Cho dù là vài câu ít ỏi, hắn cũng có thể nghe ra được ở trong cung hoàng quý phi lúc đó khẩn trương cùng gian khổ ra sao.Nữ nhân đó đâu dễ dàng đả động tới.