Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 705: Ngươi tên Diệp lão nhân này!03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thật sự là quê chết đi được.Nàng không muốn sống nữa a!Ai cũng đừng ngăn cản nàng, nàng muốn đào một cái lỗ chui xuống quách cho xong!Không được, còn phải làm thêm một nấm mồ.Mặt trên dựng một khối bia, viết là ngày này tháng này năm này bị chết vì xấu hổ!Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng cuộn thu mình lại trên bàn, giống như một chú sóc con, nhịn không được cười kéo nàng ra.“Mạt nhi, đây là người mà ta nói với nàng đó, Diệp công công. Là cha nuôi ta.”Tô Mạt không náo loạn, nàng quay đầu nhìn qua, vẫn là không thấy rõ mặt hắn.Nơi đó như thế nào tối như vậy chứ, như là cố ý che mành, hay là có tấm bình phong che lại vậy.Nàng đẩy Hoàng Phủ Cẩn ra hướng góc đó đi qua, không biết vì sao, tim đập lợi hại.Có chút chờ mong, thế nhưng...... Mơ hồ có điểm sợ hãi.Tưởng tượng một chút, một người ẩn thân ở trong góc phòng.Nàng cho dù là rất sốt ruột.Nhưng dựa vào công lực của nàng, cũng nên nghe thấy hắn hô hấp.Thế nhưng nàng phải đợi đến hắn nói ra tiếng mới ý thức được trong phòng có người.“Nha đầu, ta đã nhắc nhở ngươi a, bị dọa đến ta cũng không phụ trách!”Người nọ tựa hồ có điểm hưng phấn, thanh âm càng thêm kỳ quái nổi lên.Tô Mạt nắm chặt tay, một hơi vọt đi qua.Ánh mắt thích hợp với bóng tối, nàng nhìn rõ người đó.Cũng đã thành công bị hù dọa.Chỉ là, tâm bị dọa, nhưng biểu tình của nàng lại gắng chống đỡ.Trước mắt đây là một người thế nào nhỉ, có một đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này.Cặp mắt kia trong suốt trong vắt, mang theo ý cười ấm áp.Thật giống như một tia kim quang lấp lánh trên dòng sông băng.Có lẽ chỉ có đôi mắt kiểu như vậy, mới có thể sưởi ấm trái tim của Hoàng Phủ Cẩn.Ở trong chốn thâm cung hắc ám đầy rẫy sự xấu xa, một đứa nhỏ cô độc bất lực.Quanh mình chỉ có sự lạnh lùng cùng châm chọc, chỉ có sự đối đãi ác độc.Là ánh mắt này, cho hắn ấm áp.Cùng dũng khí sống sót.Làm cho hắn trở nên kiên cường.Không khuất phục sợ hãi trước sự đối đãi không công bằng cùng vận mệnh đau khổ.Vốn là một nam nhân rất đẹp như vậy, nhưng vì sao bị phá hủy.Hai bên má, dọc từ mũi bắt đầu đến bên tai, có một đường vết sẹo rất sâu.
Thật sự là quê chết đi được.
Nàng không muốn sống nữa a!
Ai cũng đừng ngăn cản nàng, nàng muốn đào một cái lỗ chui xuống quách cho xong!
Không được, còn phải làm thêm một nấm mồ.
Mặt trên dựng một khối bia, viết là ngày này tháng này năm này bị chết vì xấu hổ!
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng cuộn thu mình lại trên bàn, giống như một chú sóc con, nhịn không được cười kéo nàng ra.
“Mạt nhi, đây là người mà ta nói với nàng đó, Diệp công công. Là cha nuôi ta.”
Tô Mạt không náo loạn, nàng quay đầu nhìn qua, vẫn là không thấy rõ mặt hắn.
Nơi đó như thế nào tối như vậy chứ, như là cố ý che mành, hay là có tấm bình phong che lại vậy.
Nàng đẩy Hoàng Phủ Cẩn ra hướng góc đó đi qua, không biết vì sao, tim đập lợi hại.
Có chút chờ mong, thế nhưng...... Mơ hồ có điểm sợ hãi.
Tưởng tượng một chút, một người ẩn thân ở trong góc phòng.
Nàng cho dù là rất sốt ruột.
Nhưng dựa vào công lực của nàng, cũng nên nghe thấy hắn hô hấp.
Thế nhưng nàng phải đợi đến hắn nói ra tiếng mới ý thức được trong phòng có người.
“Nha đầu, ta đã nhắc nhở ngươi a, bị dọa đến ta cũng không phụ trách!”
Người nọ tựa hồ có điểm hưng phấn, thanh âm càng thêm kỳ quái nổi lên.
Tô Mạt nắm chặt tay, một hơi vọt đi qua.
Ánh mắt thích hợp với bóng tối, nàng nhìn rõ người đó.
Cũng đã thành công bị hù dọa.
Chỉ là, tâm bị dọa, nhưng biểu tình của nàng lại gắng chống đỡ.
Trước mắt đây là một người thế nào nhỉ, có một đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này.
Cặp mắt kia trong suốt trong vắt, mang theo ý cười ấm áp.
Thật giống như một tia kim quang lấp lánh trên dòng sông băng.
Có lẽ chỉ có đôi mắt kiểu như vậy, mới có thể sưởi ấm trái tim của Hoàng Phủ Cẩn.
Ở trong chốn thâm cung hắc ám đầy rẫy sự xấu xa, một đứa nhỏ cô độc bất lực.
Quanh mình chỉ có sự lạnh lùng cùng châm chọc, chỉ có sự đối đãi ác độc.
Là ánh mắt này, cho hắn ấm áp.
Cùng dũng khí sống sót.
Làm cho hắn trở nên kiên cường.
Không khuất phục sợ hãi trước sự đối đãi không công bằng cùng vận mệnh đau khổ.
Vốn là một nam nhân rất đẹp như vậy, nhưng vì sao bị phá hủy.
Hai bên má, dọc từ mũi bắt đầu đến bên tai, có một đường vết sẹo rất sâu.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thật sự là quê chết đi được.Nàng không muốn sống nữa a!Ai cũng đừng ngăn cản nàng, nàng muốn đào một cái lỗ chui xuống quách cho xong!Không được, còn phải làm thêm một nấm mồ.Mặt trên dựng một khối bia, viết là ngày này tháng này năm này bị chết vì xấu hổ!Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng cuộn thu mình lại trên bàn, giống như một chú sóc con, nhịn không được cười kéo nàng ra.“Mạt nhi, đây là người mà ta nói với nàng đó, Diệp công công. Là cha nuôi ta.”Tô Mạt không náo loạn, nàng quay đầu nhìn qua, vẫn là không thấy rõ mặt hắn.Nơi đó như thế nào tối như vậy chứ, như là cố ý che mành, hay là có tấm bình phong che lại vậy.Nàng đẩy Hoàng Phủ Cẩn ra hướng góc đó đi qua, không biết vì sao, tim đập lợi hại.Có chút chờ mong, thế nhưng...... Mơ hồ có điểm sợ hãi.Tưởng tượng một chút, một người ẩn thân ở trong góc phòng.Nàng cho dù là rất sốt ruột.Nhưng dựa vào công lực của nàng, cũng nên nghe thấy hắn hô hấp.Thế nhưng nàng phải đợi đến hắn nói ra tiếng mới ý thức được trong phòng có người.“Nha đầu, ta đã nhắc nhở ngươi a, bị dọa đến ta cũng không phụ trách!”Người nọ tựa hồ có điểm hưng phấn, thanh âm càng thêm kỳ quái nổi lên.Tô Mạt nắm chặt tay, một hơi vọt đi qua.Ánh mắt thích hợp với bóng tối, nàng nhìn rõ người đó.Cũng đã thành công bị hù dọa.Chỉ là, tâm bị dọa, nhưng biểu tình của nàng lại gắng chống đỡ.Trước mắt đây là một người thế nào nhỉ, có một đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này.Cặp mắt kia trong suốt trong vắt, mang theo ý cười ấm áp.Thật giống như một tia kim quang lấp lánh trên dòng sông băng.Có lẽ chỉ có đôi mắt kiểu như vậy, mới có thể sưởi ấm trái tim của Hoàng Phủ Cẩn.Ở trong chốn thâm cung hắc ám đầy rẫy sự xấu xa, một đứa nhỏ cô độc bất lực.Quanh mình chỉ có sự lạnh lùng cùng châm chọc, chỉ có sự đối đãi ác độc.Là ánh mắt này, cho hắn ấm áp.Cùng dũng khí sống sót.Làm cho hắn trở nên kiên cường.Không khuất phục sợ hãi trước sự đối đãi không công bằng cùng vận mệnh đau khổ.Vốn là một nam nhân rất đẹp như vậy, nhưng vì sao bị phá hủy.Hai bên má, dọc từ mũi bắt đầu đến bên tai, có một đường vết sẹo rất sâu.