Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 706: Ngươi tên Diệp lão nhân này!04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Như là có hai con giun to ghé vào nơi đó.Dữ tợn đáng ghê sợ.Nhìn thấy ghê người.Hoàng Phủ Cẩn đứng ở tại chỗ, nhìn nàng tiến lên.Hắn không nhắc nhở nàng nàng, cũng không có trấn an nàng.Hắn tin tưởng, cho dù nàng sẽ bị dọa nhảy dựng lên chút, cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ.Nàng của hắn không phải là một đóa hoa nhỏ mềm mại, không cần tránh ở trong nhà ấm chờ đợi hắn che chở.Nếu hắn nghĩ như thế, nàng ngược lại sẽ rất tức giận.Cho nên hắn không có nhắc nhở nàng.Chỉ có như vậy mới có thể tạo cho nàng sự chấn động chân thành nhất.Mới có thể giống như hắn, hết thảy đều hiếu kính Diệp công công, tôn trọng hắn.Hoàng Phủ Cẩn một bên áy náy sẽ dọa đến nàng, một bên lại đắc ý nàng là một nữ nhân lợi hại.Sẽ làm cho cha nuôi cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.Đồng thời Diệp Tri Vân vừa khiếp sợ nha đầu kia thật sự là khác người, vừa kinh ngạc nha đầu kia có lá gan ghê gớm thật.Nhìn thấy mình chẳng những không có kêu sợ hãi ngất đi, ngược lại đôi đồng tử còn phóng đại.Biểu tình thực hưng phấn.Hắn móp miệng,“Không thú vị, không dọa đến ngươi.”Tô Mạt bật cười, trò con nít, còn muốn hù dọa nàng!Nàng chỉnh đốn trang phục thi lễ, điềm nhiên hỏi:“Gặp qua cha nuôi!”Diệp Tri Vân là cha nuôi Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là trước đây hồi còn nhỏ kêu như vậy.Vì an ủi Hoàng Phủ Cẩn không có tình thương của cha.Trước mặt người khác chính là Diệp công công.Là một lão nô.Hắn không nghĩ tới Tô Mạt kêu một tiếng ‘ Cha nuôi’ hào phóng sảng khoái như vậy.“Hừ, nha đầu không e lệ!” Hắn chế nhạo nói.Biểu tình đó bởi vì ánh mắt nhíu lại, có vẻ rất là dữ tợn.Nhưng ánh mắ kia t, lại thật sự kiều mỵ.Tô Mạt cảm thấy mí mắt run lên, nam nhân này may mắn hủy dung rồi.Nếu không chẳng phải là tên đại yêu nghiệt sao.“Hừ, lão nhân không phúc hậu!” Tô Mạt trả lời lại một cách mỉa mai,“Tránh ở chỗ tối hù dọa người ta!”Hoàng Phủ Cẩn khó xử, nguyên bản nghĩ đến cha nuôi cùng Tô Mạt hai người họ sẽ nói chuyện thân thiết nồng nhiệt.Giới thiệu một chút với nhau, tỏ vẻ có hảo cảm một chút.Dựa vào hiểu biết của hắn về Tô Mạt hiểu, nàng sẽ nói cha nuôi, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi.Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Diệp công công, hắn sẽ vuốt đầu Tô Mạt nói, nha đầu, tiểu tử kia đi rồi, hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau.Như thế nào, lại đấu võ mồm chứ?
Như là có hai con giun to ghé vào nơi đó.
Dữ tợn đáng ghê sợ.
Nhìn thấy ghê người.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở tại chỗ, nhìn nàng tiến lên.
Hắn không nhắc nhở nàng nàng, cũng không có trấn an nàng.
Hắn tin tưởng, cho dù nàng sẽ bị dọa nhảy dựng lên chút, cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ.
Nàng của hắn không phải là một đóa hoa nhỏ mềm mại, không cần tránh ở trong nhà ấm chờ đợi hắn che chở.
Nếu hắn nghĩ như thế, nàng ngược lại sẽ rất tức giận.
Cho nên hắn không có nhắc nhở nàng.
Chỉ có như vậy mới có thể tạo cho nàng sự chấn động chân thành nhất.
Mới có thể giống như hắn, hết thảy đều hiếu kính Diệp công công, tôn trọng hắn.
Hoàng Phủ Cẩn một bên áy náy sẽ dọa đến nàng, một bên lại đắc ý nàng là một nữ nhân lợi hại.
Sẽ làm cho cha nuôi cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đồng thời Diệp Tri Vân vừa khiếp sợ nha đầu kia thật sự là khác người, vừa kinh ngạc nha đầu kia có lá gan ghê gớm thật.
Nhìn thấy mình chẳng những không có kêu sợ hãi ngất đi, ngược lại đôi đồng tử còn phóng đại.
Biểu tình thực hưng phấn.
Hắn móp miệng,“Không thú vị, không dọa đến ngươi.”
Tô Mạt bật cười, trò con nít, còn muốn hù dọa nàng!
Nàng chỉnh đốn trang phục thi lễ, điềm nhiên hỏi:“Gặp qua cha nuôi!”
Diệp Tri Vân là cha nuôi Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là trước đây hồi còn nhỏ kêu như vậy.
Vì an ủi Hoàng Phủ Cẩn không có tình thương của cha.
Trước mặt người khác chính là Diệp công công.
Là một lão nô.
Hắn không nghĩ tới Tô Mạt kêu một tiếng ‘ Cha nuôi’ hào phóng sảng khoái như vậy.
“Hừ, nha đầu không e lệ!” Hắn chế nhạo nói.
Biểu tình đó bởi vì ánh mắt nhíu lại, có vẻ rất là dữ tợn.
Nhưng ánh mắ kia t, lại thật sự kiều mỵ.
Tô Mạt cảm thấy mí mắt run lên, nam nhân này may mắn hủy dung rồi.
Nếu không chẳng phải là tên đại yêu nghiệt sao.
“Hừ, lão nhân không phúc hậu!” Tô Mạt trả lời lại một cách mỉa mai,“Tránh ở chỗ tối hù dọa người ta!”
Hoàng Phủ Cẩn khó xử, nguyên bản nghĩ đến cha nuôi cùng Tô Mạt hai người họ sẽ nói chuyện thân thiết nồng nhiệt.
Giới thiệu một chút với nhau, tỏ vẻ có hảo cảm một chút.
Dựa vào hiểu biết của hắn về Tô Mạt hiểu, nàng sẽ nói cha nuôi, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Diệp công công, hắn sẽ vuốt đầu Tô Mạt
nói, nha đầu, tiểu tử kia đi rồi, hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn
nhau.
Như thế nào, lại đấu võ mồm chứ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Như là có hai con giun to ghé vào nơi đó.Dữ tợn đáng ghê sợ.Nhìn thấy ghê người.Hoàng Phủ Cẩn đứng ở tại chỗ, nhìn nàng tiến lên.Hắn không nhắc nhở nàng nàng, cũng không có trấn an nàng.Hắn tin tưởng, cho dù nàng sẽ bị dọa nhảy dựng lên chút, cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ.Nàng của hắn không phải là một đóa hoa nhỏ mềm mại, không cần tránh ở trong nhà ấm chờ đợi hắn che chở.Nếu hắn nghĩ như thế, nàng ngược lại sẽ rất tức giận.Cho nên hắn không có nhắc nhở nàng.Chỉ có như vậy mới có thể tạo cho nàng sự chấn động chân thành nhất.Mới có thể giống như hắn, hết thảy đều hiếu kính Diệp công công, tôn trọng hắn.Hoàng Phủ Cẩn một bên áy náy sẽ dọa đến nàng, một bên lại đắc ý nàng là một nữ nhân lợi hại.Sẽ làm cho cha nuôi cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.Đồng thời Diệp Tri Vân vừa khiếp sợ nha đầu kia thật sự là khác người, vừa kinh ngạc nha đầu kia có lá gan ghê gớm thật.Nhìn thấy mình chẳng những không có kêu sợ hãi ngất đi, ngược lại đôi đồng tử còn phóng đại.Biểu tình thực hưng phấn.Hắn móp miệng,“Không thú vị, không dọa đến ngươi.”Tô Mạt bật cười, trò con nít, còn muốn hù dọa nàng!Nàng chỉnh đốn trang phục thi lễ, điềm nhiên hỏi:“Gặp qua cha nuôi!”Diệp Tri Vân là cha nuôi Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là trước đây hồi còn nhỏ kêu như vậy.Vì an ủi Hoàng Phủ Cẩn không có tình thương của cha.Trước mặt người khác chính là Diệp công công.Là một lão nô.Hắn không nghĩ tới Tô Mạt kêu một tiếng ‘ Cha nuôi’ hào phóng sảng khoái như vậy.“Hừ, nha đầu không e lệ!” Hắn chế nhạo nói.Biểu tình đó bởi vì ánh mắt nhíu lại, có vẻ rất là dữ tợn.Nhưng ánh mắ kia t, lại thật sự kiều mỵ.Tô Mạt cảm thấy mí mắt run lên, nam nhân này may mắn hủy dung rồi.Nếu không chẳng phải là tên đại yêu nghiệt sao.“Hừ, lão nhân không phúc hậu!” Tô Mạt trả lời lại một cách mỉa mai,“Tránh ở chỗ tối hù dọa người ta!”Hoàng Phủ Cẩn khó xử, nguyên bản nghĩ đến cha nuôi cùng Tô Mạt hai người họ sẽ nói chuyện thân thiết nồng nhiệt.Giới thiệu một chút với nhau, tỏ vẻ có hảo cảm một chút.Dựa vào hiểu biết của hắn về Tô Mạt hiểu, nàng sẽ nói cha nuôi, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi.Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Diệp công công, hắn sẽ vuốt đầu Tô Mạt nói, nha đầu, tiểu tử kia đi rồi, hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau.Như thế nào, lại đấu võ mồm chứ?