Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 716: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có thể làm cho Triệu tiên sinh thưởng thức.Có thể ở Thái Học hô mưa gọi gió.Có thể xây dựng và quản lý Hoa Phố......Những điều đó đều đã không tầm thường rồi, đối với người hiện đại như nàng ma fnois thì đó là chuyện không hệ trọng hết sức bình thường.Đối với bọn họ người cổ đại mà nói, đã rất kinh thế hãi tục rồi.Cho nên, nếu muốn nổi bật, thượng vị, dẫm đạp lên nàng là biện pháp tốt nhất.Ý thức được điểm ấy, Tô Mạt nhướng mi.Trong lòng đã hiểu ra vấn đề, sẽ không thấy có cái gì đáng sợ .Đáng sợ nhất là gặp phải cái loại người không hỏi lý do, chính là đơn thuần tạo cho mình sự quấy rối vô lí.Khả năng trực tiếp đâm ngươi một đao, hoặc là đập ngươi một trận ngay lập tức.Không có mục đích gì , chính là cho hả giận, nhìn ngươi không vừa mắt.Mà có mục đích, thì dễ xử lý hơn nhiều.Quả nhiên, bên này vừa tranh cãi ầm ĩ lên, bên kia hoàng quý phi đã tự mình lại đây .Đồng hành còn có chư vị hoàng tử cùng công chúa.Mọi người vội thỉnh an.Hoàng quý phi vẫy vẫy tay,“Miễn lễ, mọi người đều đứng lên ngồi xuống đi, rốt cuộc sao lại thế này? Ngày đại hỷ mừng rỡ sao lại khóc lóc thế này.”Hoàng Phủ Kha hừ nói:“Không cần hỏi, khẳng định là Tô Mạt khi dễ người ta.”Hoàng Phủ Giới phản bác nói:“Khẳng định không phải Tô Mạt khi dễ người ta.”Hắn chạy đến Tô Mạt bên người,“Ngươi không có việc gì chứ?”Dưới ánh mắt của công chúng, hắn tự nhiên quan tâm, đàng hoàng chính đáng.Không có nửa điểm phải sợ người ta cười, càng không có để ý đến trước mắt mọi người làm trái ngược đạo lý.Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc Tô Mạt một cái.Lại cùng Tống phu nhân trao đổi một cái sắc mặt.Ý này, không nói cũng hiểu.Nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Giới tiến vào, chỉ quan tâm nàng?Hoàng Phủ Giác đã ý thức được việc này khi Hoàng Phủ Giới chạy ra chỗ Tô Mạt, đáng tiếc tay chưa kịp vươn ra hắn đã chạy đi rồi.Hắn nhìn Tô Mạt, thấy nàng thản thản nhiên đứng ở nơi đó.Không có nửa điểm khẩn trương, càng không có gì sợ hãi.Hắn rất muốn thay nàng nói vài câu, nhưng lý trí nói cho hắn, trường hợp này, hắn mở miệng thay nàng nói chuyện.Tuyệt đối không phải giúp nàng.Ngược lại là đem nàng đặt vào hoàn cảnh còn nguy hiểm hơn.Nhất là hoàng quý phi ghen ghét hắn, ngược lại sẽ bởi vì hắn cầu tình mà hướng nàng phát tiết.

Có thể làm cho Triệu tiên sinh thưởng thức.

Có thể ở Thái Học hô mưa gọi gió.

Có thể xây dựng và quản lý Hoa Phố

......

Những điều đó đều đã không tầm thường rồi, đối với người hiện đại như nàng ma fnois thì đó là chuyện không hệ trọng hết sức bình thường.

Đối với bọn họ người cổ đại mà nói, đã rất kinh thế hãi tục rồi.

Cho nên, nếu muốn nổi bật, thượng vị, dẫm đạp lên nàng là biện pháp tốt nhất.

Ý thức được điểm ấy, Tô Mạt nhướng mi.

Trong lòng đã hiểu ra vấn đề, sẽ không thấy có cái gì đáng sợ .

Đáng sợ nhất là gặp phải cái loại người không hỏi lý do, chính là đơn thuần tạo cho mình sự quấy rối vô lí.

Khả năng trực tiếp đâm ngươi một đao, hoặc là đập ngươi một trận ngay lập tức.

Không có mục đích gì , chính là cho hả giận, nhìn ngươi không vừa mắt.

Mà có mục đích, thì dễ xử lý hơn nhiều.

Quả nhiên, bên này vừa tranh cãi ầm ĩ lên, bên kia hoàng quý phi đã tự mình lại đây .

Đồng hành còn có chư vị hoàng tử cùng công chúa.

Mọi người vội thỉnh an.

Hoàng quý phi vẫy vẫy tay,“Miễn lễ, mọi người đều đứng lên ngồi xuống đi, rốt cuộc sao lại thế này? Ngày đại hỷ mừng rỡ sao lại khóc lóc thế này.”

Hoàng Phủ Kha hừ nói:“Không cần hỏi, khẳng định là Tô Mạt khi dễ người ta.”

Hoàng Phủ Giới phản bác nói:“Khẳng định không phải Tô Mạt khi dễ người ta.”

Hắn chạy đến Tô Mạt bên người,“Ngươi không có việc gì chứ?”

Dưới ánh mắt của công chúng, hắn tự nhiên quan tâm, đàng hoàng chính đáng.

Không có nửa điểm phải sợ người ta cười, càng không có để ý đến trước mắt mọi người làm trái ngược đạo lý.

Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc Tô Mạt một cái.

Lại cùng Tống phu nhân trao đổi một cái sắc mặt.

Ý này, không nói cũng hiểu.

Nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Giới tiến vào, chỉ quan tâm nàng?

Hoàng Phủ Giác đã ý thức được việc này khi Hoàng Phủ Giới chạy ra chỗ Tô Mạt, đáng tiếc tay chưa kịp vươn ra hắn đã chạy đi rồi.

Hắn nhìn Tô Mạt, thấy nàng thản thản nhiên đứng ở nơi đó.

Không có nửa điểm khẩn trương, càng không có gì sợ hãi.

Hắn rất muốn thay nàng nói vài câu, nhưng lý trí nói cho hắn, trường hợp này, hắn mở miệng thay nàng nói chuyện.

Tuyệt đối không phải giúp nàng.

Ngược lại là đem nàng đặt vào hoàn cảnh còn nguy hiểm hơn.

Nhất là hoàng quý phi ghen ghét hắn, ngược lại sẽ bởi vì hắn cầu tình mà hướng nàng phát tiết.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có thể làm cho Triệu tiên sinh thưởng thức.Có thể ở Thái Học hô mưa gọi gió.Có thể xây dựng và quản lý Hoa Phố......Những điều đó đều đã không tầm thường rồi, đối với người hiện đại như nàng ma fnois thì đó là chuyện không hệ trọng hết sức bình thường.Đối với bọn họ người cổ đại mà nói, đã rất kinh thế hãi tục rồi.Cho nên, nếu muốn nổi bật, thượng vị, dẫm đạp lên nàng là biện pháp tốt nhất.Ý thức được điểm ấy, Tô Mạt nhướng mi.Trong lòng đã hiểu ra vấn đề, sẽ không thấy có cái gì đáng sợ .Đáng sợ nhất là gặp phải cái loại người không hỏi lý do, chính là đơn thuần tạo cho mình sự quấy rối vô lí.Khả năng trực tiếp đâm ngươi một đao, hoặc là đập ngươi một trận ngay lập tức.Không có mục đích gì , chính là cho hả giận, nhìn ngươi không vừa mắt.Mà có mục đích, thì dễ xử lý hơn nhiều.Quả nhiên, bên này vừa tranh cãi ầm ĩ lên, bên kia hoàng quý phi đã tự mình lại đây .Đồng hành còn có chư vị hoàng tử cùng công chúa.Mọi người vội thỉnh an.Hoàng quý phi vẫy vẫy tay,“Miễn lễ, mọi người đều đứng lên ngồi xuống đi, rốt cuộc sao lại thế này? Ngày đại hỷ mừng rỡ sao lại khóc lóc thế này.”Hoàng Phủ Kha hừ nói:“Không cần hỏi, khẳng định là Tô Mạt khi dễ người ta.”Hoàng Phủ Giới phản bác nói:“Khẳng định không phải Tô Mạt khi dễ người ta.”Hắn chạy đến Tô Mạt bên người,“Ngươi không có việc gì chứ?”Dưới ánh mắt của công chúng, hắn tự nhiên quan tâm, đàng hoàng chính đáng.Không có nửa điểm phải sợ người ta cười, càng không có để ý đến trước mắt mọi người làm trái ngược đạo lý.Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc Tô Mạt một cái.Lại cùng Tống phu nhân trao đổi một cái sắc mặt.Ý này, không nói cũng hiểu.Nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Giới tiến vào, chỉ quan tâm nàng?Hoàng Phủ Giác đã ý thức được việc này khi Hoàng Phủ Giới chạy ra chỗ Tô Mạt, đáng tiếc tay chưa kịp vươn ra hắn đã chạy đi rồi.Hắn nhìn Tô Mạt, thấy nàng thản thản nhiên đứng ở nơi đó.Không có nửa điểm khẩn trương, càng không có gì sợ hãi.Hắn rất muốn thay nàng nói vài câu, nhưng lý trí nói cho hắn, trường hợp này, hắn mở miệng thay nàng nói chuyện.Tuyệt đối không phải giúp nàng.Ngược lại là đem nàng đặt vào hoàn cảnh còn nguy hiểm hơn.Nhất là hoàng quý phi ghen ghét hắn, ngược lại sẽ bởi vì hắn cầu tình mà hướng nàng phát tiết.

Chương 716: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 06