Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 717: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 07

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hơn nữa đám người có mặt ở đây, cũng sẽ cảm thấy hắn cùng nàng có tư tình.Hắn đương nhiên là không sợ .Hắn trước nay luôn đàng hoàng.Nhưng là hắn không thể không cố kỵ thanh danh tiểu thư cho Tô Mạt vì quá hai ba năm nữa nàng sẽ đến tuổi cập kê.Cho nên hắn vẫn đứng ở phía sau hoàng quý phi, không nhúc nhích.Lại càng sẽ không chủ động mở miệng nói giúp nàng.Cũng may Hoàng Phủ Giới còn nhỏ.Hoàng Phủ Giác nhíu mi, thật sự là......“Thất đệ, ngươi không biết tình huống, còn không mau trở về.”Hoàng Phủ Giới thấy ánh mắt mọi người đều đang ngưng chú ở trên người hắn, trong lòng thấy kì quái.Chẳng lẽ hắn đã làm sai cái gì , như thế nào mọi người đều dùng dạng ánh mắt như vậy nhìn hắn?Hắn nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, nàng ngược lại vẫn y như cũ, ánh mắt trong suốt, hướng hắn cười cười,“Cám ơn ngươi, ta vô sự.”Hoàng Phủ Giới nhẹ nhàng thở ra.Tô Mạt đương nhiên sẽ không trách hắn, lúc này, ai nàng cũng không trách.Nàng thầm nghĩ tập trung tinh lực vượt qua khốn cảnh trước mắt này, sau đó tìm ra cái tên độc thủ kia, lại đập cái âm mưu của tên đó.Đại tiểu thư vẫn đứng ở bên cạnh nàng, vừa muốn tiến lên nói cái gì, Vương phu nhân mạnh đem nàng kéo ra sau.Vương phu nhân gắt gao nắm chặt tay nàng, phẫn nộ nhìn nàng.Lúc đó, ở trong hoàng cung, trước mặt hoàng quý phi cùng chúng hoàng tử.Các nàng không thể tranh chấp, nếu không chính là đại bất kính đối với hoàng gia.Cả nhà mọi người cũng bị liên lụy theo.Đại tiểu thư hiểu được, nhưng cũng phẫn nộ đến cực điểm, hận cực kỳ Vương phu nhân sao có thể như vậy.Người này làm sao có thể là mẹ ruột của nàng?Nàng bi phẫn quay đầu, lại tránh không thoát được bàn tay đang bi cầm giữ.Đụng phải một đôi mắt ủ dột, hắn tựa hồ luôn luôn nhìn nàng, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt của nàng, cặp mắt kia như sáng rực lên.Bên trong quang mang ôn nhu trong suốt, không hề tối tăm.Hắn cười với nàng.Hai má Đại tiểu thư nóng lên, vội cúi đầu.Dùng sức rút tay mình về.Tiểu muội như vậy thông minh, nhất định sẽ vô sự.Thật sự không tránh được, nàng sẽ cùng tiểu muội, có nạn cùng chịu.Hoàng quý phi đem hết thảy mọi chuyện thu vào đáy mắt, mỉm cười, nhìn như có vẻ qua quýt nhưng thực tế uy nghiêm trừng mắt nhìn thập tam công chúa và Hoàng Phủ Giới trừng mắt một cái.

Hơn nữa đám người có mặt ở đây, cũng sẽ cảm thấy hắn cùng nàng có tư tình.

Hắn đương nhiên là không sợ .

Hắn trước nay luôn đàng hoàng.

Nhưng là hắn không thể không cố kỵ thanh danh tiểu thư cho Tô Mạt vì quá hai ba năm nữa nàng sẽ đến tuổi cập kê.

Cho nên hắn vẫn đứng ở phía sau hoàng quý phi, không nhúc nhích.

Lại càng sẽ không chủ động mở miệng nói giúp nàng.

Cũng may Hoàng Phủ Giới còn nhỏ.

Hoàng Phủ Giác nhíu mi, thật sự là......

“Thất đệ, ngươi không biết tình huống, còn không mau trở về.”

Hoàng Phủ Giới thấy ánh mắt mọi người đều đang ngưng chú ở trên người hắn, trong lòng thấy kì quái.

Chẳng lẽ hắn đã làm sai cái gì , như thế nào mọi người đều dùng dạng ánh mắt như vậy nhìn hắn?

Hắn nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, nàng ngược lại vẫn y như cũ, ánh mắt trong suốt, hướng hắn cười cười,“Cám ơn ngươi, ta vô sự.”

Hoàng Phủ Giới nhẹ nhàng thở ra.

Tô Mạt đương nhiên sẽ không trách hắn, lúc này, ai nàng cũng không trách.

Nàng thầm nghĩ tập trung tinh lực vượt qua khốn cảnh trước mắt này, sau đó
tìm ra cái tên độc thủ kia, lại đập cái âm mưu của tên đó.

Đại tiểu thư vẫn đứng ở bên cạnh nàng, vừa muốn tiến lên nói cái gì, Vương phu nhân mạnh đem nàng kéo ra sau.

Vương phu nhân gắt gao nắm chặt tay nàng, phẫn nộ nhìn nàng.

Lúc đó, ở trong hoàng cung, trước mặt hoàng quý phi cùng chúng hoàng tử.

Các nàng không thể tranh chấp, nếu không chính là đại bất kính đối với hoàng gia.

Cả nhà mọi người cũng bị liên lụy theo.

Đại tiểu thư hiểu được, nhưng cũng phẫn nộ đến cực điểm, hận cực kỳ Vương phu nhân sao có thể như vậy.

Người này làm sao có thể là mẹ ruột của nàng?

Nàng bi phẫn quay đầu, lại tránh không thoát được bàn tay đang bi cầm giữ.

Đụng phải một đôi mắt ủ dột, hắn tựa hồ luôn luôn nhìn nàng, trong nháy mắt
chạm phải ánh mắt của nàng, cặp mắt kia như sáng rực lên.

Bên trong quang mang ôn nhu trong suốt, không hề tối tăm.

Hắn cười với nàng.

Hai má Đại tiểu thư nóng lên, vội cúi đầu.

Dùng sức rút tay mình về.

Tiểu muội như vậy thông minh, nhất định sẽ vô sự.

Thật sự không tránh được, nàng sẽ cùng tiểu muội, có nạn cùng chịu.

Hoàng quý phi đem hết thảy mọi chuyện thu vào đáy mắt, mỉm cười, nhìn như có
vẻ qua quýt nhưng thực tế uy nghiêm trừng mắt nhìn thập tam công chúa và Hoàng Phủ Giới trừng mắt một cái.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hơn nữa đám người có mặt ở đây, cũng sẽ cảm thấy hắn cùng nàng có tư tình.Hắn đương nhiên là không sợ .Hắn trước nay luôn đàng hoàng.Nhưng là hắn không thể không cố kỵ thanh danh tiểu thư cho Tô Mạt vì quá hai ba năm nữa nàng sẽ đến tuổi cập kê.Cho nên hắn vẫn đứng ở phía sau hoàng quý phi, không nhúc nhích.Lại càng sẽ không chủ động mở miệng nói giúp nàng.Cũng may Hoàng Phủ Giới còn nhỏ.Hoàng Phủ Giác nhíu mi, thật sự là......“Thất đệ, ngươi không biết tình huống, còn không mau trở về.”Hoàng Phủ Giới thấy ánh mắt mọi người đều đang ngưng chú ở trên người hắn, trong lòng thấy kì quái.Chẳng lẽ hắn đã làm sai cái gì , như thế nào mọi người đều dùng dạng ánh mắt như vậy nhìn hắn?Hắn nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, nàng ngược lại vẫn y như cũ, ánh mắt trong suốt, hướng hắn cười cười,“Cám ơn ngươi, ta vô sự.”Hoàng Phủ Giới nhẹ nhàng thở ra.Tô Mạt đương nhiên sẽ không trách hắn, lúc này, ai nàng cũng không trách.Nàng thầm nghĩ tập trung tinh lực vượt qua khốn cảnh trước mắt này, sau đó tìm ra cái tên độc thủ kia, lại đập cái âm mưu của tên đó.Đại tiểu thư vẫn đứng ở bên cạnh nàng, vừa muốn tiến lên nói cái gì, Vương phu nhân mạnh đem nàng kéo ra sau.Vương phu nhân gắt gao nắm chặt tay nàng, phẫn nộ nhìn nàng.Lúc đó, ở trong hoàng cung, trước mặt hoàng quý phi cùng chúng hoàng tử.Các nàng không thể tranh chấp, nếu không chính là đại bất kính đối với hoàng gia.Cả nhà mọi người cũng bị liên lụy theo.Đại tiểu thư hiểu được, nhưng cũng phẫn nộ đến cực điểm, hận cực kỳ Vương phu nhân sao có thể như vậy.Người này làm sao có thể là mẹ ruột của nàng?Nàng bi phẫn quay đầu, lại tránh không thoát được bàn tay đang bi cầm giữ.Đụng phải một đôi mắt ủ dột, hắn tựa hồ luôn luôn nhìn nàng, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt của nàng, cặp mắt kia như sáng rực lên.Bên trong quang mang ôn nhu trong suốt, không hề tối tăm.Hắn cười với nàng.Hai má Đại tiểu thư nóng lên, vội cúi đầu.Dùng sức rút tay mình về.Tiểu muội như vậy thông minh, nhất định sẽ vô sự.Thật sự không tránh được, nàng sẽ cùng tiểu muội, có nạn cùng chịu.Hoàng quý phi đem hết thảy mọi chuyện thu vào đáy mắt, mỉm cười, nhìn như có vẻ qua quýt nhưng thực tế uy nghiêm trừng mắt nhìn thập tam công chúa và Hoàng Phủ Giới trừng mắt một cái.

Chương 717: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 07