Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 718: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 08

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hai người vội đi đứng ngay ra ở phía sau nàng, không dám ở tùy tiện nói chuyện.Đây là quy củ hoàng gia, sự tôn quý của nó cũng thể hiện trên chế độ uy nghiêm.Mặc kệ lúc bình thường ra sao, trước mặt người khác, ở trường hợp trang trọng, thời điểm cần phải có quy chế.Nó sẽ được cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.Ngay cả người kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.Một công chúa lại được sủng ái, cũng không dám đối với hoàng hậu hoặc là với người co cấp bậc gần với hoàng hậu hô to gọi nhỏ.Trừ phi nàng ta chê mình sống lâu quá rồi.Bởi vì hoàng hậu cũng không phải là người mà hoàng đế dễ dàng như vậy liền thao túng hoặc là phế bỏ.Hơn nữa đối với loại tự cho là quân chủ anh minh mà nói.Hoàng quý phi sắc mặt hiền hoà nói:“Đến đây nào, ai đem sự tình nói cho ta nghe một chút.”Tống Dung Hoa một lần nữa cướp lời.Nói xong nàng khiêu khích nhìn Tô Mạt.Tô Mạt lại vẫn không mở miệng.Tống tứ tiểu thư cắn môi, một bộ dáng khiếp nhược, liền cũng mềm giọng ôn nhu đem sự tình nói lại một lần.Tống Dung Hoa luôn có bộ dáng kiêu căng, ngạo nghễ, điều này cũng là bản tính .Tống tứ tiểu thư giống như hoa lê đẫm mưa ( đóa hoa lê đẫm dưới mưa), mềm mại vô lực, bộ dáng mềm mại yếu đuối.Nghe xong mọi người trần thuật, hoàng quý phi nhìn về phía Tô Mạt,“Tô ngũ tiểu thư, là như thế này sao?”Tô Mạt nói:“Lời nói thật của ta chính là, ta căn bản không đụng tới nàng ấy, nàng ấy liền hướng ta bổ nhào qua. Tư thế ấy như là muốn đem trà úp lên trên mặt ta. Ta theo bản năng né lùi về phía sau. Về phần là người nào ngáng chân nàng ta, vẫn là chính nàng ta không cẩn thận, vậy chỉ có các nàng ta biết với nhau thôi.”Hoàng quý phi cười nói:“Mọi người cũng không thừa nhận, vậy đã thành vụ án không đầu mối rồi sao. Kỳ thật cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là chuyện nữ hài tử tùy giỡn với nhau mà thôi. Chủ yếu không phải chuyện này. Mà là sự tình phản ánh vấn đề này, đùa giỡn cũng được, thật sự cố ý cũng được, sai lầm rồi sẽ có gan thừa nhận. Ngày đại hỷ vui mừng, thừa nhận lỗi lầm, bản cung cũng sẽ không trách cứ. Mọi người vẫn sẽ như trước đây.”Nàng chưởng quản hậu cung nhiều năm, trước nay luôn nổi danh là người hiền tuệ giỏi giang.Chút chuyện trẻ con vặt vãnh này, nàng còn có thể nhìn không thấu sao.Hơn nữa cũng không có gì hay để so đo.Nhưng là ở trên buổi yến tiệc, lách cách loảng xoảng âm thanh vang lên như vậy, lại chỉ trích lẫn nhau.Thật sự là không hay ho gì.

Hai người vội đi đứng ngay ra ở phía sau nàng, không dám ở tùy tiện nói chuyện.

Đây là quy củ hoàng gia, sự tôn quý của nó cũng thể hiện trên chế độ uy nghiêm.

Mặc kệ lúc bình thường ra sao, trước mặt người khác, ở trường hợp trang trọng, thời điểm cần phải có quy chế.

Nó sẽ được cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.

Ngay cả người kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.

Một công chúa lại được sủng ái, cũng không dám đối với hoàng hậu hoặc là với người co cấp bậc gần với hoàng hậu hô to gọi nhỏ.

Trừ phi nàng ta chê mình sống lâu quá rồi.

Bởi vì hoàng hậu cũng không phải là người mà hoàng đế dễ dàng như vậy liền thao túng hoặc là phế bỏ.

Hơn nữa đối với loại tự cho là quân chủ anh minh mà nói.

Hoàng quý phi sắc mặt hiền hoà nói:“Đến đây nào, ai đem sự tình nói cho ta nghe một chút.”

Tống Dung Hoa một lần nữa cướp lời.

Nói xong nàng khiêu khích nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt lại vẫn không mở miệng.

Tống tứ tiểu thư cắn môi, một bộ dáng khiếp nhược, liền cũng mềm giọng ôn nhu đem sự tình nói lại một lần.

Tống Dung Hoa luôn có bộ dáng kiêu căng, ngạo nghễ, điều này cũng là bản tính .

Tống tứ tiểu thư giống như hoa lê đẫm mưa ( đóa hoa lê đẫm dưới mưa), mềm mại vô lực, bộ dáng mềm mại yếu đuối.

Nghe xong mọi người trần thuật, hoàng quý phi nhìn về phía Tô Mạt,“Tô ngũ tiểu thư, là như thế này sao?”

Tô Mạt nói:“Lời nói thật của ta chính là, ta căn bản không đụng tới nàng
ấy, nàng ấy liền hướng ta bổ nhào qua. Tư thế ấy như là muốn đem trà úp
lên trên mặt ta. Ta theo bản năng né lùi về phía sau. Về phần là người
nào ngáng chân nàng ta, vẫn là chính nàng ta không cẩn thận, vậy chỉ có
các nàng ta biết với nhau thôi.”

Hoàng quý phi cười nói:“Mọi
người cũng không thừa nhận, vậy đã thành vụ án không đầu mối rồi sao. Kỳ thật cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là chuyện nữ hài tử tùy giỡn với
nhau mà thôi. Chủ yếu không phải chuyện này. Mà là sự tình phản ánh vấn
đề này, đùa giỡn cũng được, thật sự cố ý cũng được, sai lầm rồi sẽ có
gan thừa nhận. Ngày đại hỷ vui mừng, thừa nhận lỗi lầm, bản cung cũng sẽ không trách cứ. Mọi người vẫn sẽ như trước đây.”

Nàng chưởng quản hậu cung nhiều năm, trước nay luôn nổi danh là người hiền tuệ giỏi giang.

Chút chuyện trẻ con vặt vãnh này, nàng còn có thể nhìn không thấu sao.

Hơn nữa cũng không có gì hay để so đo.

Nhưng là ở trên buổi yến tiệc, lách cách loảng xoảng âm thanh vang lên như vậy, lại chỉ trích lẫn nhau.

Thật sự là không hay ho gì.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hai người vội đi đứng ngay ra ở phía sau nàng, không dám ở tùy tiện nói chuyện.Đây là quy củ hoàng gia, sự tôn quý của nó cũng thể hiện trên chế độ uy nghiêm.Mặc kệ lúc bình thường ra sao, trước mặt người khác, ở trường hợp trang trọng, thời điểm cần phải có quy chế.Nó sẽ được cẩn thận tỉ mỉ chấp hành.Ngay cả người kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.Một công chúa lại được sủng ái, cũng không dám đối với hoàng hậu hoặc là với người co cấp bậc gần với hoàng hậu hô to gọi nhỏ.Trừ phi nàng ta chê mình sống lâu quá rồi.Bởi vì hoàng hậu cũng không phải là người mà hoàng đế dễ dàng như vậy liền thao túng hoặc là phế bỏ.Hơn nữa đối với loại tự cho là quân chủ anh minh mà nói.Hoàng quý phi sắc mặt hiền hoà nói:“Đến đây nào, ai đem sự tình nói cho ta nghe một chút.”Tống Dung Hoa một lần nữa cướp lời.Nói xong nàng khiêu khích nhìn Tô Mạt.Tô Mạt lại vẫn không mở miệng.Tống tứ tiểu thư cắn môi, một bộ dáng khiếp nhược, liền cũng mềm giọng ôn nhu đem sự tình nói lại một lần.Tống Dung Hoa luôn có bộ dáng kiêu căng, ngạo nghễ, điều này cũng là bản tính .Tống tứ tiểu thư giống như hoa lê đẫm mưa ( đóa hoa lê đẫm dưới mưa), mềm mại vô lực, bộ dáng mềm mại yếu đuối.Nghe xong mọi người trần thuật, hoàng quý phi nhìn về phía Tô Mạt,“Tô ngũ tiểu thư, là như thế này sao?”Tô Mạt nói:“Lời nói thật của ta chính là, ta căn bản không đụng tới nàng ấy, nàng ấy liền hướng ta bổ nhào qua. Tư thế ấy như là muốn đem trà úp lên trên mặt ta. Ta theo bản năng né lùi về phía sau. Về phần là người nào ngáng chân nàng ta, vẫn là chính nàng ta không cẩn thận, vậy chỉ có các nàng ta biết với nhau thôi.”Hoàng quý phi cười nói:“Mọi người cũng không thừa nhận, vậy đã thành vụ án không đầu mối rồi sao. Kỳ thật cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là chuyện nữ hài tử tùy giỡn với nhau mà thôi. Chủ yếu không phải chuyện này. Mà là sự tình phản ánh vấn đề này, đùa giỡn cũng được, thật sự cố ý cũng được, sai lầm rồi sẽ có gan thừa nhận. Ngày đại hỷ vui mừng, thừa nhận lỗi lầm, bản cung cũng sẽ không trách cứ. Mọi người vẫn sẽ như trước đây.”Nàng chưởng quản hậu cung nhiều năm, trước nay luôn nổi danh là người hiền tuệ giỏi giang.Chút chuyện trẻ con vặt vãnh này, nàng còn có thể nhìn không thấu sao.Hơn nữa cũng không có gì hay để so đo.Nhưng là ở trên buổi yến tiệc, lách cách loảng xoảng âm thanh vang lên như vậy, lại chỉ trích lẫn nhau.Thật sự là không hay ho gì.

Chương 718: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 08