Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 726: Biến đổi bất ngờ -- giấu không được phong thái tài hoa tuyệt thế 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống lão phu nhân cười hớ hớ tiến vào hoà giải,“Đây là như thế nào ? Bất quá là vài tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ thôi. Không tất yếu phải huyên nháo đỏ bừng mặt mày như vậy, để người ta cười cho.”Tống Dung Hoa lập tức chạy đến trước mặt bà,“Lão tổ mẫu, ngài cũng thấy đó, rõ ràng chính là Tô Mạt không đúng. Nàng còn không xin lỗi, kết quả gây ra một đống chuyện rắc rối như vậy đây.”Tống lão phu nhân sủng nịch nhìn nàng một cái, giống như mắng yêu lại cười nói,“Ngươi quỷ nha đầu này, về nhà sẽ trừng trị ngươi sau.”Bà nhìn Tống tứ tiểu thư liếc mắt một cái, kéo thật dài âm cuối nói:“Còn không đứng lên, đâm chặt rễ ở nơi đó làm gì hả? Trước mặt bệ hạ cùng hoàng quý phi, cũng có phần của các ngươi sao?”Phần tử bại hoại trong gia tộc, mặc kệ là có lý hay không, đều sẽ rất mất thể diện.Tô Nhân Vũ nắm chặt quyền đầu, định quỳ xuống thỉnh tội.Vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt trong suốt của Tô Mạt.Nàng đưa mắt ra hiệu, ý bảo cha không cần lo cho nàng.Tô Nhân Vũ ngẩn ra, chỉ thấy Tô Mạt cười cười, lui ra phía sau hai bước hành lễ với hoàng đế, thanh âm ngọt ngào nhuyễn nhu nói:“Bệ hạ, thần nữ không muốn liên lụy tới người khác, lại càng không muốn liên luỵ đến sự anh minh của bệ hạ. Cho nên thỉnh bệ hạ không cần che chở thần nữ, thần nữ muốn chính mình rửa sạch cái tội danh ác liệt lại đến chết cũng không biết hối cải này.”Giỡn chơi là chuyện nhỏ, biết sai mà không chịu nhận, chính là vấn đề về phẩm cách.Tại đây ở cái triều đại này, chính là tội lớn.Không có thành tín, không đáng kết giao.Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nhìn nàng, sự tình này, hắn chỉ cần liêc smawts một cái liền biết là có người quấy rối.Nữ hài tử giống Tô Mạt như vậy, sẽ không đi chủ động trêu chọc người khác.Nàng còn mong mỏi đừng ai đến gây chuyện với nàng.Nhưng nữ hài tử quá ưu tú, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc thị phi.Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.Chính là đạo lý này.Hắn hiếu kì nhất là, muốn nhìn xem nha đầu này, sẽ dùng cách nào để tự mình giả trừ oan khuất.Nha đầu, càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt hắn.Đã bao nhiêu năm rồi, hắn không lại có loại kích động này, bức thiết muốn biết một việc nào đó.Muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm của một người.Nàng một góc sông nhỏ lộ ra trong tảng sáng tinh mơ,vẻ đẹp khuynh thành tuyệt sắc đều còn đang bọc trong kén chưa thoát ra ngoài.
Tống lão phu nhân cười hớ hớ tiến vào hoà giải,“Đây là như thế nào ? Bất quá là vài tiểu hài
tử cãi nhau ầm ĩ thôi. Không tất yếu phải huyên nháo đỏ bừng mặt mày như vậy, để người ta cười cho.”
Tống Dung Hoa lập tức chạy đến trước mặt bà,“Lão tổ mẫu, ngài cũng thấy đó, rõ ràng chính là Tô Mạt không
đúng. Nàng còn không xin lỗi, kết quả gây ra một đống chuyện rắc rối như vậy đây.”
Tống lão phu nhân sủng nịch nhìn nàng một cái, giống
như mắng yêu lại cười nói,“Ngươi quỷ nha đầu này, về nhà sẽ trừng trị
ngươi sau.”
Bà nhìn Tống tứ tiểu thư liếc mắt một cái, kéo thật
dài âm cuối nói:“Còn không đứng lên, đâm chặt rễ ở nơi đó làm gì hả?
Trước mặt bệ hạ cùng hoàng quý phi, cũng có phần của các ngươi sao?”
Phần tử bại hoại trong gia tộc, mặc kệ là có lý hay không, đều sẽ rất mất thể diện.
Tô Nhân Vũ nắm chặt quyền đầu, định quỳ xuống thỉnh tội.
Vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt trong suốt của Tô Mạt.
Nàng đưa mắt ra hiệu, ý bảo cha không cần lo cho nàng.
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, chỉ thấy Tô Mạt cười cười, lui ra phía sau hai bước
hành lễ với hoàng đế, thanh âm ngọt ngào nhuyễn nhu nói:“Bệ hạ, thần nữ
không muốn liên lụy tới người khác, lại càng không muốn liên luỵ đến sự
anh minh của bệ hạ. Cho nên thỉnh bệ hạ không cần che chở thần nữ, thần
nữ muốn chính mình rửa sạch cái tội danh ác liệt lại đến chết cũng không biết hối cải này.”
Giỡn chơi là chuyện nhỏ, biết sai mà không chịu nhận, chính là vấn đề về phẩm cách.
Tại đây ở cái triều đại này, chính là tội lớn.
Không có thành tín, không đáng kết giao.
Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nhìn nàng, sự tình này, hắn chỉ cần liêc smawts một cái liền biết là có người quấy rối.
Nữ hài tử giống Tô Mạt như vậy, sẽ không đi chủ động trêu chọc người khác.
Nàng còn mong mỏi đừng ai đến gây chuyện với nàng.
Nhưng nữ hài tử quá ưu tú, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc thị phi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Chính là đạo lý này.
Hắn hiếu kì nhất là, muốn nhìn xem nha đầu này, sẽ dùng cách nào để tự mình giả trừ oan khuất.
Nha đầu, càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt hắn.
Đã bao nhiêu năm rồi, hắn không lại có loại kích động này, bức thiết muốn biết một việc nào đó.
Muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm của một người.
Nàng một góc sông nhỏ lộ ra trong tảng sáng tinh mơ,vẻ đẹp khuynh thành
tuyệt sắc đều còn đang bọc trong kén chưa thoát ra ngoài.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống lão phu nhân cười hớ hớ tiến vào hoà giải,“Đây là như thế nào ? Bất quá là vài tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ thôi. Không tất yếu phải huyên nháo đỏ bừng mặt mày như vậy, để người ta cười cho.”Tống Dung Hoa lập tức chạy đến trước mặt bà,“Lão tổ mẫu, ngài cũng thấy đó, rõ ràng chính là Tô Mạt không đúng. Nàng còn không xin lỗi, kết quả gây ra một đống chuyện rắc rối như vậy đây.”Tống lão phu nhân sủng nịch nhìn nàng một cái, giống như mắng yêu lại cười nói,“Ngươi quỷ nha đầu này, về nhà sẽ trừng trị ngươi sau.”Bà nhìn Tống tứ tiểu thư liếc mắt một cái, kéo thật dài âm cuối nói:“Còn không đứng lên, đâm chặt rễ ở nơi đó làm gì hả? Trước mặt bệ hạ cùng hoàng quý phi, cũng có phần của các ngươi sao?”Phần tử bại hoại trong gia tộc, mặc kệ là có lý hay không, đều sẽ rất mất thể diện.Tô Nhân Vũ nắm chặt quyền đầu, định quỳ xuống thỉnh tội.Vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt trong suốt của Tô Mạt.Nàng đưa mắt ra hiệu, ý bảo cha không cần lo cho nàng.Tô Nhân Vũ ngẩn ra, chỉ thấy Tô Mạt cười cười, lui ra phía sau hai bước hành lễ với hoàng đế, thanh âm ngọt ngào nhuyễn nhu nói:“Bệ hạ, thần nữ không muốn liên lụy tới người khác, lại càng không muốn liên luỵ đến sự anh minh của bệ hạ. Cho nên thỉnh bệ hạ không cần che chở thần nữ, thần nữ muốn chính mình rửa sạch cái tội danh ác liệt lại đến chết cũng không biết hối cải này.”Giỡn chơi là chuyện nhỏ, biết sai mà không chịu nhận, chính là vấn đề về phẩm cách.Tại đây ở cái triều đại này, chính là tội lớn.Không có thành tín, không đáng kết giao.Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nhìn nàng, sự tình này, hắn chỉ cần liêc smawts một cái liền biết là có người quấy rối.Nữ hài tử giống Tô Mạt như vậy, sẽ không đi chủ động trêu chọc người khác.Nàng còn mong mỏi đừng ai đến gây chuyện với nàng.Nhưng nữ hài tử quá ưu tú, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc thị phi.Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.Chính là đạo lý này.Hắn hiếu kì nhất là, muốn nhìn xem nha đầu này, sẽ dùng cách nào để tự mình giả trừ oan khuất.Nha đầu, càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt hắn.Đã bao nhiêu năm rồi, hắn không lại có loại kích động này, bức thiết muốn biết một việc nào đó.Muốn tìm tòi nghiên cứu nội tâm của một người.Nàng một góc sông nhỏ lộ ra trong tảng sáng tinh mơ,vẻ đẹp khuynh thành tuyệt sắc đều còn đang bọc trong kén chưa thoát ra ngoài.