Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…
Chương 1117
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 1117Vì thi thể đó chính là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!Cùng rơi xuống với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng còn có thanh kiếm Vĩnh Hằng kia nữa.Thua rồi!Ngay lúc này, một tia kiếm quang phóng từ trong đường hầm thời không kia ra với tốc độ cực nhanh.Vù!Trong ánh nhìn của mọi người, tia kiếm quang kia đã đóng đinh Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lên cột đá, ngay trên vị trí người phụ nữ áo đỏ bị đóng đinh.Hai người đều bị ghim trên đó!Bên dưới, những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông nổi giận, có vài kiếm tu trẻ tuổi định ra tay nhưng Thạch Tàng đã quát: “Dừng tay!”Tiếng quát này như tiếng sấm.Tất cả kiếm tu của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều dừng lại, bọn họ giận dữ nhìn đường hầm thời không kia.Giết người ta rồi còn sỉ nhục như vậy!Thật sự ức hiếp người quá đáng!Thạch Tàng lặng lẽ nhìn đường hầm thời không kia, y xòe tay ra, thanh kiếm Vĩnh Hằng chầm chậm rơi vào tay y. Y nhìn thanh kiếm trong tay rồi như cảm nhận được điều gì đó, y chợt ngẩng đầu nhìn đường hầm thời không, ở phía cuối đường hầm lờ mờ thấy một ảo ảnh.Chấp Kiếm Nhân!Kiếm tu mạnh nhất Chân vũ trụ!Thạch Tàng nhìn chằm chằm ảo ảnh kia, nhưng ảo ảnh lại thờ ơ quay người rời đi.Khinh thường!Cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều giận tím mặt nhưng cũng không thể làm gì!Người ta có tư cách khinh thường Vĩnh Hằng Kiếm Tông!Đến cả Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng đã bị giết, trong mắt người ta, đệ tử của Vĩnh Hằng Kiếm Tông chắc chẳng khác gì con sâu cái kiến!Thạch Tàng trầm mặc một hồi lâu mới nhìn thi thể của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, khẽ nói: “Sư tổ, đợi con đón người về!”Nói xong, y quay người nhìn các cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông: “Đi!”Tuy những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông không cam tâm nhưng không thể làm gì được, bèn theo Thạch Tàng rời đi.Cô gái áo trắng thì nhìn chân trời, trong lòng ngờ vực, không biết chàng trai kia chết chưa!Cô ta không nghĩ quá nhiều, quay người rời đi.…Trên mặt đất nơi nào đó, Diệp Quân chỉ còn lại linh hồn nằm trên đất, bên cạnh hắn còn có một cái tháp nhỏ.Linh hồn của Diệp Quân lúc này cực kỳ yếu ớt.Tuy vừa nãy Tháp gia đã đỡ phía trước nhưng hắn cũng phải chịu sức đánh rất mạnh.Suýt thì chơi ngu mất mạng luôn rồi!“Đại ca!”
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 1117Vì thi thể đó chính là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!Cùng rơi xuống với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng còn có thanh kiếm Vĩnh Hằng kia nữa.Thua rồi!Ngay lúc này, một tia kiếm quang phóng từ trong đường hầm thời không kia ra với tốc độ cực nhanh.Vù!Trong ánh nhìn của mọi người, tia kiếm quang kia đã đóng đinh Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lên cột đá, ngay trên vị trí người phụ nữ áo đỏ bị đóng đinh.Hai người đều bị ghim trên đó!Bên dưới, những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông nổi giận, có vài kiếm tu trẻ tuổi định ra tay nhưng Thạch Tàng đã quát: “Dừng tay!”Tiếng quát này như tiếng sấm.Tất cả kiếm tu của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều dừng lại, bọn họ giận dữ nhìn đường hầm thời không kia.Giết người ta rồi còn sỉ nhục như vậy!Thật sự ức hiếp người quá đáng!Thạch Tàng lặng lẽ nhìn đường hầm thời không kia, y xòe tay ra, thanh kiếm Vĩnh Hằng chầm chậm rơi vào tay y. Y nhìn thanh kiếm trong tay rồi như cảm nhận được điều gì đó, y chợt ngẩng đầu nhìn đường hầm thời không, ở phía cuối đường hầm lờ mờ thấy một ảo ảnh.Chấp Kiếm Nhân!Kiếm tu mạnh nhất Chân vũ trụ!Thạch Tàng nhìn chằm chằm ảo ảnh kia, nhưng ảo ảnh lại thờ ơ quay người rời đi.Khinh thường!Cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều giận tím mặt nhưng cũng không thể làm gì!Người ta có tư cách khinh thường Vĩnh Hằng Kiếm Tông!Đến cả Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng đã bị giết, trong mắt người ta, đệ tử của Vĩnh Hằng Kiếm Tông chắc chẳng khác gì con sâu cái kiến!Thạch Tàng trầm mặc một hồi lâu mới nhìn thi thể của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, khẽ nói: “Sư tổ, đợi con đón người về!”Nói xong, y quay người nhìn các cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông: “Đi!”Tuy những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông không cam tâm nhưng không thể làm gì được, bèn theo Thạch Tàng rời đi.Cô gái áo trắng thì nhìn chân trời, trong lòng ngờ vực, không biết chàng trai kia chết chưa!Cô ta không nghĩ quá nhiều, quay người rời đi.…Trên mặt đất nơi nào đó, Diệp Quân chỉ còn lại linh hồn nằm trên đất, bên cạnh hắn còn có một cái tháp nhỏ.Linh hồn của Diệp Quân lúc này cực kỳ yếu ớt.Tuy vừa nãy Tháp gia đã đỡ phía trước nhưng hắn cũng phải chịu sức đánh rất mạnh.Suýt thì chơi ngu mất mạng luôn rồi!“Đại ca!”
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 1117Vì thi thể đó chính là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!Cùng rơi xuống với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng còn có thanh kiếm Vĩnh Hằng kia nữa.Thua rồi!Ngay lúc này, một tia kiếm quang phóng từ trong đường hầm thời không kia ra với tốc độ cực nhanh.Vù!Trong ánh nhìn của mọi người, tia kiếm quang kia đã đóng đinh Kiếm Chủ Vĩnh Hằng lên cột đá, ngay trên vị trí người phụ nữ áo đỏ bị đóng đinh.Hai người đều bị ghim trên đó!Bên dưới, những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông nổi giận, có vài kiếm tu trẻ tuổi định ra tay nhưng Thạch Tàng đã quát: “Dừng tay!”Tiếng quát này như tiếng sấm.Tất cả kiếm tu của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều dừng lại, bọn họ giận dữ nhìn đường hầm thời không kia.Giết người ta rồi còn sỉ nhục như vậy!Thật sự ức hiếp người quá đáng!Thạch Tàng lặng lẽ nhìn đường hầm thời không kia, y xòe tay ra, thanh kiếm Vĩnh Hằng chầm chậm rơi vào tay y. Y nhìn thanh kiếm trong tay rồi như cảm nhận được điều gì đó, y chợt ngẩng đầu nhìn đường hầm thời không, ở phía cuối đường hầm lờ mờ thấy một ảo ảnh.Chấp Kiếm Nhân!Kiếm tu mạnh nhất Chân vũ trụ!Thạch Tàng nhìn chằm chằm ảo ảnh kia, nhưng ảo ảnh lại thờ ơ quay người rời đi.Khinh thường!Cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông đều giận tím mặt nhưng cũng không thể làm gì!Người ta có tư cách khinh thường Vĩnh Hằng Kiếm Tông!Đến cả Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng đã bị giết, trong mắt người ta, đệ tử của Vĩnh Hằng Kiếm Tông chắc chẳng khác gì con sâu cái kiến!Thạch Tàng trầm mặc một hồi lâu mới nhìn thi thể của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, khẽ nói: “Sư tổ, đợi con đón người về!”Nói xong, y quay người nhìn các cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông: “Đi!”Tuy những cường giả của Vĩnh Hằng Kiếm Tông không cam tâm nhưng không thể làm gì được, bèn theo Thạch Tàng rời đi.Cô gái áo trắng thì nhìn chân trời, trong lòng ngờ vực, không biết chàng trai kia chết chưa!Cô ta không nghĩ quá nhiều, quay người rời đi.…Trên mặt đất nơi nào đó, Diệp Quân chỉ còn lại linh hồn nằm trên đất, bên cạnh hắn còn có một cái tháp nhỏ.Linh hồn của Diệp Quân lúc này cực kỳ yếu ớt.Tuy vừa nãy Tháp gia đã đỡ phía trước nhưng hắn cũng phải chịu sức đánh rất mạnh.Suýt thì chơi ngu mất mạng luôn rồi!“Đại ca!”