Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 734: Lão thái thái dạy bảo 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng cảm thấy nhị tiểu thư đã làm đúng, muốn bảo vệ mặt mũi hoàng quý phi.Không thể đắc tội với hoàng quý phi.Nếu đắc tội với hoàng quý phi, đến lúc đó thái tử phi sẽ biến thành của Tống gia .Vậy nàng chẳng phải là công dã tràng xe cát sao.Cho nên, may mắn mình cùng hoàng quý phi quan hệ tốt, giúp nàng bảo vệ nhị tiểu thư.Nếu không nhị tiểu thư trở về, lão phu nhân đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta.Chỉ sợ sẽ bị phạt ở nhà ăn chay niệm phật ăn năn.Vương phu nhân thấy không có đường sống quay về, nữ nhi ruột cũng không cùng chính mình đồng tâm, đành phải trở về phòng.Lại sai người báo tin cho đại thiếu gia, kêu hắn không có việc gì về nhà nhiều hơn một chút.Tô Mạt tỷ muội ba người ở trong phòng lão phu nhân.Lão phu nhân nghiêng người tựa vào tháp thượng, nhìn các nàng liếc mắt một cái, nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Các ngươi là hai đứa nhỏ thông minh, luôn không cần ta nói thêm cái gì. Mạt nhi nếu muốn vào cung, phải hiểu được trong cung các loại quy củ. Điều này không giống với đi Thái Học đọc sách, chờ một chút sẽ có cô cô ở trong cung tới dạy các ngươi quy củ cẩn thận. Đại a đầu tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà, làm mấy chuyện khuê các thêu thùa may vá.”Đại tiểu thư cùng Tô Mạt đáp ứng, sau đó hai người cùng nhau cáo lui.Tô Hinh Nhi nhìn các nàng đi rồi, cũng muốn cáo lui.Lão phu nhân hướng nàng vẫy tay,“Tam nha đầu, ngươi lại đây.”Tô Hinh Nhi cúi đầu, chầm chập đi qua, ngón tay càng không ngừng vò khăn tay.Lão phu nhân kêu nàng ngồi ở trên tháp thượng của mình,“Ngươi hồi nhỏ kiêu căng, đó không phải là lỗi của ngươi. Nay ngươi dần dần lớn rồi, cũng đã sửa đổi rất nhiều, tổ mẫu đương nhiên đối xử bình đẳng và thương ngươi.”Tô Hinh Nhi gật đầu.Lão phu nhân lại nói:“Hôm nay ngươi làm đúng, không ai dám đối với ngươi ra sao hết. Chỉ cần có lão tổ mẫu ở đây một ngày, liền nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi. Cho dù ta không có, phụ thân ngươi, cũng sẽ chiếu cố ngươi.”Tô Hinh Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất,“Tổ mẫu, Hinh Nhi biết sai rồi, Hinh Nhi về sau nhất định làm người ngay thẳng.”Lão phu nhân ý bảo Xuân Thủy đem nàng nâng dậy, lại cho nàng ngồi xuống.“Buông hết đi những thành kiến trong lòng, đi lại nhiều với đại tỷ tỷ, ngũ muội muội của ngươi nhiều hơn một chút. Về sau, gia tộc này, còn phải dựa vào các nàng ấy.”Tô Hinh Nhi kinh ngạc nhìn lão phu nhân, tựa hồ không hiểu bà đang nói cái gì.
Nàng cảm thấy nhị tiểu thư đã làm đúng, muốn bảo vệ mặt mũi hoàng quý phi.
Không thể đắc tội với hoàng quý phi.
Nếu đắc tội với hoàng quý phi, đến lúc đó thái tử phi sẽ biến thành của Tống gia .
Vậy nàng chẳng phải là công dã tràng xe cát sao.
Cho nên, may mắn mình cùng hoàng quý phi quan hệ tốt, giúp nàng bảo vệ nhị tiểu thư.
Nếu không nhị tiểu thư trở về, lão phu nhân đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta.
Chỉ sợ sẽ bị phạt ở nhà ăn chay niệm phật ăn năn.
Vương phu nhân thấy không có đường sống quay về, nữ nhi ruột cũng không cùng chính mình đồng tâm, đành phải trở về phòng.
Lại sai người báo tin cho đại thiếu gia, kêu hắn không có việc gì về nhà nhiều hơn một chút.
Tô Mạt tỷ muội ba người ở trong phòng lão phu nhân.
Lão phu nhân nghiêng người tựa vào tháp thượng, nhìn các nàng liếc mắt một
cái, nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Các ngươi là hai đứa nhỏ thông
minh, luôn không cần ta nói thêm cái gì. Mạt nhi nếu muốn vào cung, phải hiểu được trong cung các loại quy củ. Điều này không giống với đi Thái
Học đọc sách, chờ một chút sẽ có cô cô ở trong cung tới dạy các ngươi
quy củ cẩn thận. Đại a đầu tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà, làm mấy
chuyện khuê các thêu thùa may vá.”
Đại tiểu thư cùng Tô Mạt đáp ứng, sau đó hai người cùng nhau cáo lui.
Tô Hinh Nhi nhìn các nàng đi rồi, cũng muốn cáo lui.
Lão phu nhân hướng nàng vẫy tay,“Tam nha đầu, ngươi lại đây.”
Tô Hinh Nhi cúi đầu, chầm chập đi qua, ngón tay càng không ngừng vò khăn tay.
Lão phu nhân kêu nàng ngồi ở trên tháp thượng của mình,“Ngươi hồi nhỏ kiêu
căng, đó không phải là lỗi của ngươi. Nay ngươi dần dần lớn rồi, cũng đã sửa đổi rất nhiều, tổ mẫu đương nhiên đối xử bình đẳng và thương
ngươi.”
Tô Hinh Nhi gật đầu.
Lão phu nhân lại nói:“Hôm nay ngươi làm đúng, không ai dám đối với ngươi ra sao hết. Chỉ cần có lão
tổ mẫu ở đây một ngày, liền nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi. Cho dù
ta không có, phụ thân ngươi, cũng sẽ chiếu cố ngươi.”
Tô Hinh Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất,“Tổ mẫu, Hinh Nhi biết sai rồi, Hinh Nhi về sau nhất định làm người ngay thẳng.”
Lão phu nhân ý bảo Xuân Thủy đem nàng nâng dậy, lại cho nàng ngồi xuống.
“Buông hết đi những thành kiến trong lòng, đi lại nhiều với đại tỷ tỷ, ngũ
muội muội của ngươi nhiều hơn một chút. Về sau, gia tộc này, còn phải
dựa vào các nàng ấy.”
Tô Hinh Nhi kinh ngạc nhìn lão phu nhân, tựa hồ không hiểu bà đang nói cái gì.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng cảm thấy nhị tiểu thư đã làm đúng, muốn bảo vệ mặt mũi hoàng quý phi.Không thể đắc tội với hoàng quý phi.Nếu đắc tội với hoàng quý phi, đến lúc đó thái tử phi sẽ biến thành của Tống gia .Vậy nàng chẳng phải là công dã tràng xe cát sao.Cho nên, may mắn mình cùng hoàng quý phi quan hệ tốt, giúp nàng bảo vệ nhị tiểu thư.Nếu không nhị tiểu thư trở về, lão phu nhân đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta.Chỉ sợ sẽ bị phạt ở nhà ăn chay niệm phật ăn năn.Vương phu nhân thấy không có đường sống quay về, nữ nhi ruột cũng không cùng chính mình đồng tâm, đành phải trở về phòng.Lại sai người báo tin cho đại thiếu gia, kêu hắn không có việc gì về nhà nhiều hơn một chút.Tô Mạt tỷ muội ba người ở trong phòng lão phu nhân.Lão phu nhân nghiêng người tựa vào tháp thượng, nhìn các nàng liếc mắt một cái, nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Các ngươi là hai đứa nhỏ thông minh, luôn không cần ta nói thêm cái gì. Mạt nhi nếu muốn vào cung, phải hiểu được trong cung các loại quy củ. Điều này không giống với đi Thái Học đọc sách, chờ một chút sẽ có cô cô ở trong cung tới dạy các ngươi quy củ cẩn thận. Đại a đầu tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà, làm mấy chuyện khuê các thêu thùa may vá.”Đại tiểu thư cùng Tô Mạt đáp ứng, sau đó hai người cùng nhau cáo lui.Tô Hinh Nhi nhìn các nàng đi rồi, cũng muốn cáo lui.Lão phu nhân hướng nàng vẫy tay,“Tam nha đầu, ngươi lại đây.”Tô Hinh Nhi cúi đầu, chầm chập đi qua, ngón tay càng không ngừng vò khăn tay.Lão phu nhân kêu nàng ngồi ở trên tháp thượng của mình,“Ngươi hồi nhỏ kiêu căng, đó không phải là lỗi của ngươi. Nay ngươi dần dần lớn rồi, cũng đã sửa đổi rất nhiều, tổ mẫu đương nhiên đối xử bình đẳng và thương ngươi.”Tô Hinh Nhi gật đầu.Lão phu nhân lại nói:“Hôm nay ngươi làm đúng, không ai dám đối với ngươi ra sao hết. Chỉ cần có lão tổ mẫu ở đây một ngày, liền nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi. Cho dù ta không có, phụ thân ngươi, cũng sẽ chiếu cố ngươi.”Tô Hinh Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất,“Tổ mẫu, Hinh Nhi biết sai rồi, Hinh Nhi về sau nhất định làm người ngay thẳng.”Lão phu nhân ý bảo Xuân Thủy đem nàng nâng dậy, lại cho nàng ngồi xuống.“Buông hết đi những thành kiến trong lòng, đi lại nhiều với đại tỷ tỷ, ngũ muội muội của ngươi nhiều hơn một chút. Về sau, gia tộc này, còn phải dựa vào các nàng ấy.”Tô Hinh Nhi kinh ngạc nhìn lão phu nhân, tựa hồ không hiểu bà đang nói cái gì.