Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 735: Lão thái thái dạy bảo 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dòng dõi nhà ai mà không phải dựa vào con trai trưởng để phát triển gia tộc?Lão phu nhân nói như thế nào là dựa vào đại tiểu thư và ngũ tiểu thư ?Lão phu nhân cười cười,“Lời nói của ta ngươi không hiểu, đừng lo, ngươi chỉ cần nhớ kỹ. Không nên nói với bất kì ai. Chỉ dựa theo lời ta nói làm là tốt rồi. Nương ngươi là nha đầu ta xem trọng nhất, mặc kệ kết cục như thế nào, ta cuối cùng đều sẽ nhớ kỹ cái tình cũ kia. Chân của ngươi tuy rằng đã bị tật, trong lòng cũng không thể tàn tật theo. Chỉ cần có trái tim đúng đắn, thì không có cái gì phải sợ . Những người chê cười chân ngươi không tốt, nào biết rằng các nàng ta chân tuy có khỏe mạnh, nhưng là tâm không tốt? Như thế có thể thấy, các nàng ấy chỗ nào tốt hơn ngươi? Ngươi còn tự sỉ nhục chính mình đi nịnh bợ các nàng ta, để bị lợi dụng sai vặt, sau này khi ngươi không còn lợi dụng được nữa họ sẽ coi như đống bùn mà vất bỏ ngươi.”Tô Hinh Nhi khóc không thành tiếng, vừa thẹn vừa mắc cỡ, chỉ cảm thấy những lời này của lão phu nhân, giống như là roi quất trên mặt mình.“Lão tổ mẫu, ta sai lầm rồi, cũng không dám nữa .”Lão phu nhân mỉm cười, trong mắt chớp động giọt nước mắt, lấy khăn tử lau chùi khóe mắt.Vươn tay vuốt đầu Tô Hinh Nhi,“Có câu nói sợ là ngươi không biết, kỳ thật lão tổ mẫu yêu quý nhất, cũng là ngươi. Thu hồi lại những tâm tư đó, ngươi là nha đầu vừa đơn thuần lại vừa đáng thương.”Tô Hinh Nhi oa một tiếng, nhào vào trong lòng của bà,“Lão tổ mẫu......”Xuân Thủy và vài mụ mụ nha đầu, cúi đầu lau lệ.Đối với việc lão phu nhân năm đó coi Đỗ Quyên giống nữ nhi ruột của mình nuôi dưỡng, các nàng đều biết.Vốn lão phu nhân muốn để Đỗ Quyên gả cho một tân khoa tiến sĩ, nhưng Đỗ Quyên nằng nặc nói từ nhỏ đã ái mộ Tô Nhân Vũ.Lão phu nhân nghĩ dù sao cũng là đại nha đầu do chính mình nuôi dưỡng, hiểu rõ , hầu hạ chính con mình cũng tốt.Ai biết, lầm lẫn hỗn độn, dĩ nhiên là cục diện như hiện tại.Hai......Lão phu nhân dứt khóc, lại vỗ vai Tô Hinh Nhi, nói với Xuân Thủy cùng Trương mụ mụ:“Mùa xuân rồi, Trương La bắt đầu làm áo mùa xuân cho các tiểu thư đi. Các tiểu thư đều lớn rồi, năm vừa rồi làm hai bộ, hiện tại phải làm bốn bộ. Đi mở khố phòng của ta ra, đem hơn mười thất Ninh Trù ( tơ lụa )kia lấy ra nữa, dựa theo sở thích màu sắc của bọn nha đầu mà chọn, mỗi người hai bộ, còn lại hai bộ, hãy dùng loại tơ lụa đang thịnh hành làm.”Trương mụ mụ đáp ứng, cầm cái chìa khóa đi mở khố phòng.
Dòng dõi nhà ai mà không phải dựa vào con trai trưởng để phát triển gia tộc?
Lão phu nhân nói như thế nào là dựa vào đại tiểu thư và ngũ tiểu thư ?
Lão phu nhân cười cười,“Lời nói của ta ngươi không hiểu, đừng lo, ngươi chỉ cần nhớ kỹ. Không nên nói với bất kì ai. Chỉ dựa theo lời ta nói làm là tốt rồi. Nương ngươi là nha đầu ta xem trọng nhất, mặc kệ kết cục như
thế nào, ta cuối cùng đều sẽ nhớ kỹ cái tình cũ kia. Chân của ngươi tuy
rằng đã bị tật, trong lòng cũng không thể tàn tật theo. Chỉ cần có trái
tim đúng đắn, thì không có cái gì phải sợ . Những người chê cười chân
ngươi không tốt, nào biết rằng các nàng ta chân tuy có khỏe mạnh, nhưng
là tâm không tốt? Như thế có thể thấy, các nàng ấy chỗ nào tốt hơn
ngươi? Ngươi còn tự sỉ nhục chính mình đi nịnh bợ các nàng ta, để bị lợi dụng sai vặt, sau này khi ngươi không còn lợi dụng được nữa họ sẽ coi
như đống bùn mà vất bỏ ngươi.”
Tô Hinh Nhi khóc không thành
tiếng, vừa thẹn vừa mắc cỡ, chỉ cảm thấy những lời này của lão phu nhân, giống như là roi quất trên mặt mình.
“Lão tổ mẫu, ta sai lầm rồi, cũng không dám nữa .”
Lão phu nhân mỉm cười, trong mắt chớp động giọt nước mắt, lấy khăn tử lau chùi khóe mắt.
Vươn tay vuốt đầu Tô Hinh Nhi,“Có câu nói sợ là ngươi không biết, kỳ thật
lão tổ mẫu yêu quý nhất, cũng là ngươi. Thu hồi lại những tâm tư đó,
ngươi là nha đầu vừa đơn thuần lại vừa đáng thương.”
Tô Hinh Nhi oa một tiếng, nhào vào trong lòng của bà,“Lão tổ mẫu......”
Xuân Thủy và vài mụ mụ nha đầu, cúi đầu lau lệ.
Đối với việc lão phu nhân năm đó coi Đỗ Quyên giống nữ nhi ruột của mình nuôi dưỡng, các nàng đều biết.
Vốn lão phu nhân muốn để Đỗ Quyên gả cho một tân khoa tiến sĩ, nhưng Đỗ Quyên nằng nặc nói từ nhỏ đã ái mộ Tô Nhân Vũ.
Lão phu nhân nghĩ dù sao cũng là đại nha đầu do chính mình nuôi dưỡng, hiểu rõ , hầu hạ chính con mình cũng tốt.
Ai biết, lầm lẫn hỗn độn, dĩ nhiên là cục diện như hiện tại.
Hai......
Lão phu nhân dứt khóc, lại vỗ vai Tô Hinh Nhi, nói với Xuân Thủy cùng
Trương mụ mụ:“Mùa xuân rồi, Trương La bắt đầu làm áo mùa xuân cho các
tiểu thư đi. Các tiểu thư đều lớn rồi, năm vừa rồi làm hai bộ, hiện tại
phải làm bốn bộ. Đi mở khố phòng của ta ra, đem hơn mười thất Ninh Trù ( tơ lụa )kia lấy ra nữa, dựa theo sở thích màu sắc của bọn nha đầu mà
chọn, mỗi người hai bộ, còn lại hai bộ, hãy dùng loại tơ lụa đang thịnh
hành làm.”
Trương mụ mụ đáp ứng, cầm cái chìa khóa đi mở khố phòng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dòng dõi nhà ai mà không phải dựa vào con trai trưởng để phát triển gia tộc?Lão phu nhân nói như thế nào là dựa vào đại tiểu thư và ngũ tiểu thư ?Lão phu nhân cười cười,“Lời nói của ta ngươi không hiểu, đừng lo, ngươi chỉ cần nhớ kỹ. Không nên nói với bất kì ai. Chỉ dựa theo lời ta nói làm là tốt rồi. Nương ngươi là nha đầu ta xem trọng nhất, mặc kệ kết cục như thế nào, ta cuối cùng đều sẽ nhớ kỹ cái tình cũ kia. Chân của ngươi tuy rằng đã bị tật, trong lòng cũng không thể tàn tật theo. Chỉ cần có trái tim đúng đắn, thì không có cái gì phải sợ . Những người chê cười chân ngươi không tốt, nào biết rằng các nàng ta chân tuy có khỏe mạnh, nhưng là tâm không tốt? Như thế có thể thấy, các nàng ấy chỗ nào tốt hơn ngươi? Ngươi còn tự sỉ nhục chính mình đi nịnh bợ các nàng ta, để bị lợi dụng sai vặt, sau này khi ngươi không còn lợi dụng được nữa họ sẽ coi như đống bùn mà vất bỏ ngươi.”Tô Hinh Nhi khóc không thành tiếng, vừa thẹn vừa mắc cỡ, chỉ cảm thấy những lời này của lão phu nhân, giống như là roi quất trên mặt mình.“Lão tổ mẫu, ta sai lầm rồi, cũng không dám nữa .”Lão phu nhân mỉm cười, trong mắt chớp động giọt nước mắt, lấy khăn tử lau chùi khóe mắt.Vươn tay vuốt đầu Tô Hinh Nhi,“Có câu nói sợ là ngươi không biết, kỳ thật lão tổ mẫu yêu quý nhất, cũng là ngươi. Thu hồi lại những tâm tư đó, ngươi là nha đầu vừa đơn thuần lại vừa đáng thương.”Tô Hinh Nhi oa một tiếng, nhào vào trong lòng của bà,“Lão tổ mẫu......”Xuân Thủy và vài mụ mụ nha đầu, cúi đầu lau lệ.Đối với việc lão phu nhân năm đó coi Đỗ Quyên giống nữ nhi ruột của mình nuôi dưỡng, các nàng đều biết.Vốn lão phu nhân muốn để Đỗ Quyên gả cho một tân khoa tiến sĩ, nhưng Đỗ Quyên nằng nặc nói từ nhỏ đã ái mộ Tô Nhân Vũ.Lão phu nhân nghĩ dù sao cũng là đại nha đầu do chính mình nuôi dưỡng, hiểu rõ , hầu hạ chính con mình cũng tốt.Ai biết, lầm lẫn hỗn độn, dĩ nhiên là cục diện như hiện tại.Hai......Lão phu nhân dứt khóc, lại vỗ vai Tô Hinh Nhi, nói với Xuân Thủy cùng Trương mụ mụ:“Mùa xuân rồi, Trương La bắt đầu làm áo mùa xuân cho các tiểu thư đi. Các tiểu thư đều lớn rồi, năm vừa rồi làm hai bộ, hiện tại phải làm bốn bộ. Đi mở khố phòng của ta ra, đem hơn mười thất Ninh Trù ( tơ lụa )kia lấy ra nữa, dựa theo sở thích màu sắc của bọn nha đầu mà chọn, mỗi người hai bộ, còn lại hai bộ, hãy dùng loại tơ lụa đang thịnh hành làm.”Trương mụ mụ đáp ứng, cầm cái chìa khóa đi mở khố phòng.