Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 736: Lão thái thái dạy bảo 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó chọn kiểu, dựa theo lão phu nhân yêu cầu đưa đi tới chỗ đại tiểu thư cùng ngũ tiểu thư xem.Đại tiểu thư đang ở Tú lâu của Tô Mạt lật chọn cánh hoa với hương liệu vân vân.Thấy Trương mụ mụ đến, đều vây lại xem vải dệt.Đại tiểu thư chọn một tấm lụa có thêu hoa hải đường, nói với Trương mụ mụ nói:“ Làm trước cho ngũ tiểu thư. Dùng màu này. Thêu hoa ta sẽ giúp các ngươi.”Trương mụ mụ cười nói:“Thật có lòng, tay nghề đại tiểu thư chúng ta đều hâm mộ.”Tô Mạt nhìn thoáng qua, màu hồng nhạt kiều diễm kia, nàng thật đúng là......“Đại tỷ, cái này cũng quá mềm mại. Vẫn là tìm cho ta màu xanh nhạt, lam nhạt thì tốt rồi, hoặc là màu hồng nhạt cũng tốt, không cần màu lợt lạt mềm mại như vậy.”Dù sao trong tâm lý tuổi cũng không nhỏ .Mặc dù có vài trường hợp cần phải giả trang ngây thơ, nhưng đại đa số bản thân vẫn là không quen như thế.Đại tiểu thư giận nàng liếc mắt một cái,“Ngươi phải vào cung, cũng không giống so với ngày xưa, dù sao cũng cần trang điểm cẩn thận chút. Nếu là không trang điểm tỉ mỉ, người ta sẽ nói ngươi bất kính thánh giá. Đến lúc đó lại có không hết những lời ong tiếng ve.”Nhớ tới chuyện ở trong cung, Tô Mạt bật cười,“Biết rồi. Hết thảy đều nghe tỷ tỷ.”Lúc này Tô Hinh Nhi được bọn nha đầu dìu đi đến đây, nàng đứng ở cửa, nhìn, lấy dũng khí nói:“Ta tuy rằng không biết thêu hoa, lại biets vẽ mẫu hoa.”Chân không tốt, đi lại ít, tay liền chịu khó .Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thần sắc nhu hòa, nói:“Ta phiền chán nhất là việc vẽ mẫu hoa, ngươi nếu biết, vậy thì không còn gì tốt hơn.”Tô Mạt tự mình đi qua thỉnh nàng tiến vào, lại kêu nàng ta ngồi, chỉnh đốn trang phục thi lễ với nàng ta,“Hôm nay đa tạ tam tỷ.”Tô Hinh Nhi mặt đỏ bừng, vội đứng lên, dùng sức lắc đầu,“Đừng nữa nói!”Đó là chuyện rất mất mặt, không bao giờ muốn nhắc tới nữa.Nay lão phu nhân yêu quý nàng, nàng cũng không tất yếu phải đi nịnh bợ công chúa hay Tống tiểu thư gì nữa.Mọi người thấy nàng như thế đều nở nụ cười.Trương mụ mụ nhìn thấy các vị tiểu thư có thể hoà thuận vui vẻ ở chung như thế, không khỏi hơi vuốt cằm, vẫn là lão phu nhân có biện pháp.Lão phu nhân luôn nói cả nhà đồng lòng, sắt có thể cắt vàng.Dưới sự dạy bảo của lão phu nhân, ai cũng yên phận, ở nhà kinh doanh gia nghiệp, duy trì con đường làm quan của Quốc Công gia.Có thể nói không có bọn họ, vốn không có Quốc Công ngày hôm nay.
Sau đó chọn kiểu, dựa theo lão phu nhân yêu cầu đưa đi tới chỗ đại tiểu thư cùng ngũ tiểu thư xem.
Đại tiểu thư đang ở Tú lâu của Tô Mạt lật chọn cánh hoa với hương liệu vân vân.
Thấy Trương mụ mụ đến, đều vây lại xem vải dệt.
Đại tiểu thư chọn một tấm lụa có thêu hoa hải đường, nói với Trương mụ mụ
nói:“ Làm trước cho ngũ tiểu thư. Dùng màu này. Thêu hoa ta sẽ giúp các
ngươi.”
Trương mụ mụ cười nói:“Thật có lòng, tay nghề đại tiểu thư chúng ta đều hâm mộ.”
Tô Mạt nhìn thoáng qua, màu hồng nhạt kiều diễm kia, nàng thật đúng là......
“Đại tỷ, cái này cũng quá mềm mại. Vẫn là tìm cho ta màu xanh nhạt, lam nhạt thì tốt rồi, hoặc là màu hồng nhạt cũng tốt, không cần màu lợt lạt mềm
mại như vậy.”
Dù sao trong tâm lý tuổi cũng không nhỏ .
Mặc dù có vài trường hợp cần phải giả trang ngây thơ, nhưng đại đa số bản thân vẫn là không quen như thế.
Đại tiểu thư giận nàng liếc mắt một cái,“Ngươi phải vào cung, cũng không
giống so với ngày xưa, dù sao cũng cần trang điểm cẩn thận chút. Nếu là
không trang điểm tỉ mỉ, người ta sẽ nói ngươi bất kính thánh giá. Đến
lúc đó lại có không hết những lời ong tiếng ve.”
Nhớ tới chuyện ở trong cung, Tô Mạt bật cười,“Biết rồi. Hết thảy đều nghe tỷ tỷ.”
Lúc này Tô Hinh Nhi được bọn nha đầu dìu đi đến đây, nàng đứng ở cửa, nhìn, lấy dũng khí nói:“Ta tuy rằng không biết thêu hoa, lại biets vẽ mẫu
hoa.”
Chân không tốt, đi lại ít, tay liền chịu khó .
Đại
tiểu thư nhìn nàng một cái, thần sắc nhu hòa, nói:“Ta phiền chán nhất là việc vẽ mẫu hoa, ngươi nếu biết, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Tô Mạt tự mình đi qua thỉnh nàng tiến vào, lại kêu nàng ta ngồi, chỉnh đốn trang phục thi lễ với nàng ta,“Hôm nay đa tạ tam tỷ.”
Tô Hinh Nhi mặt đỏ bừng, vội đứng lên, dùng sức lắc đầu,“Đừng nữa nói!”
Đó là chuyện rất mất mặt, không bao giờ muốn nhắc tới nữa.
Nay lão phu nhân yêu quý nàng, nàng cũng không tất yếu phải đi nịnh bợ công chúa hay Tống tiểu thư gì nữa.
Mọi người thấy nàng như thế đều nở nụ cười.
Trương mụ mụ nhìn thấy các vị tiểu thư có thể hoà thuận vui vẻ ở chung như
thế, không khỏi hơi vuốt cằm, vẫn là lão phu nhân có biện pháp.
Lão phu nhân luôn nói cả nhà đồng lòng, sắt có thể cắt vàng.
Dưới sự dạy bảo của lão phu nhân, ai cũng yên phận, ở nhà kinh doanh gia nghiệp, duy trì con đường làm quan của Quốc Công gia.
Có thể nói không có bọn họ, vốn không có Quốc Công ngày hôm nay.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó chọn kiểu, dựa theo lão phu nhân yêu cầu đưa đi tới chỗ đại tiểu thư cùng ngũ tiểu thư xem.Đại tiểu thư đang ở Tú lâu của Tô Mạt lật chọn cánh hoa với hương liệu vân vân.Thấy Trương mụ mụ đến, đều vây lại xem vải dệt.Đại tiểu thư chọn một tấm lụa có thêu hoa hải đường, nói với Trương mụ mụ nói:“ Làm trước cho ngũ tiểu thư. Dùng màu này. Thêu hoa ta sẽ giúp các ngươi.”Trương mụ mụ cười nói:“Thật có lòng, tay nghề đại tiểu thư chúng ta đều hâm mộ.”Tô Mạt nhìn thoáng qua, màu hồng nhạt kiều diễm kia, nàng thật đúng là......“Đại tỷ, cái này cũng quá mềm mại. Vẫn là tìm cho ta màu xanh nhạt, lam nhạt thì tốt rồi, hoặc là màu hồng nhạt cũng tốt, không cần màu lợt lạt mềm mại như vậy.”Dù sao trong tâm lý tuổi cũng không nhỏ .Mặc dù có vài trường hợp cần phải giả trang ngây thơ, nhưng đại đa số bản thân vẫn là không quen như thế.Đại tiểu thư giận nàng liếc mắt một cái,“Ngươi phải vào cung, cũng không giống so với ngày xưa, dù sao cũng cần trang điểm cẩn thận chút. Nếu là không trang điểm tỉ mỉ, người ta sẽ nói ngươi bất kính thánh giá. Đến lúc đó lại có không hết những lời ong tiếng ve.”Nhớ tới chuyện ở trong cung, Tô Mạt bật cười,“Biết rồi. Hết thảy đều nghe tỷ tỷ.”Lúc này Tô Hinh Nhi được bọn nha đầu dìu đi đến đây, nàng đứng ở cửa, nhìn, lấy dũng khí nói:“Ta tuy rằng không biết thêu hoa, lại biets vẽ mẫu hoa.”Chân không tốt, đi lại ít, tay liền chịu khó .Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thần sắc nhu hòa, nói:“Ta phiền chán nhất là việc vẽ mẫu hoa, ngươi nếu biết, vậy thì không còn gì tốt hơn.”Tô Mạt tự mình đi qua thỉnh nàng tiến vào, lại kêu nàng ta ngồi, chỉnh đốn trang phục thi lễ với nàng ta,“Hôm nay đa tạ tam tỷ.”Tô Hinh Nhi mặt đỏ bừng, vội đứng lên, dùng sức lắc đầu,“Đừng nữa nói!”Đó là chuyện rất mất mặt, không bao giờ muốn nhắc tới nữa.Nay lão phu nhân yêu quý nàng, nàng cũng không tất yếu phải đi nịnh bợ công chúa hay Tống tiểu thư gì nữa.Mọi người thấy nàng như thế đều nở nụ cười.Trương mụ mụ nhìn thấy các vị tiểu thư có thể hoà thuận vui vẻ ở chung như thế, không khỏi hơi vuốt cằm, vẫn là lão phu nhân có biện pháp.Lão phu nhân luôn nói cả nhà đồng lòng, sắt có thể cắt vàng.Dưới sự dạy bảo của lão phu nhân, ai cũng yên phận, ở nhà kinh doanh gia nghiệp, duy trì con đường làm quan của Quốc Công gia.Có thể nói không có bọn họ, vốn không có Quốc Công ngày hôm nay.