Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 751: Ngự tiền nữ hành tẩu -- tâm tư hoàng đế 12

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đối với người lãnh ngạo như hắn vậy, muốn cúi đầu trước hoàng đế là không có khả năng.Nhưng vì muốn gửi tới nàng một câu, hắn vẫn nhượng bộ.Nếu không thư tín đã có hai vị tham tướng viết, dựa vào tính tình của hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không viết thư cho hoàng đế.Trước đây cho dù là tấu chương thỉnh an, chỉ sợ cũng là do nội thị viết giùm.Nếu không phải bản thân mình còn nhỏ, không thể tự do, nàng thật rất muốn phóng ngựa như bay đi tới bên hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu.Trong lòng nàng vừa ngọt lại vừa vui, chậm rãi đem mật tín kia gấp thành một con hạc giấy ngàn năm.Sau đó lấy bút viết ngày tháng lên trên, lại vẽ cái khuôn mặt tươi cười, tự mình cất vào tráp đựng đồ cá nhân.Cái chìa khóa do chính nàng cất giấu, ngay cả Hoàng Oanh các nàng cũng không thể xem.Kim Kết nhìn trộm thấy, hì hì cười nói:“Tiểu thư, ngươi giấu bảo bối gì thế, sao lại giấu chúng ta.”Tô Mạt hai má đỏ lên, sẵng giọng:“Tránh qua một bên, các ngươi ai cũng có nguyên một cái rương lớn, ta chỉ có cái hộp nhỏ như vậy, ngươi cũng muốn giành mới được hả?”Kim Kết vội kêu Hoàng Oanh cùng Thủy Muội, cười nói:“Các ngươi nhìn xem tiểu thư đang chơi xấu kìa. Mấy cái rương lớn như vậy không phải cũng là của tiểu thư sao. Chiếu theo ý tứ của tiểu thư, ba rương này là của chúng ta, sáng mai chúng ta chuyển nhà đi, cứ để tiểu thư ở một mình trong cung đi.”Tô Mạt quyệt miệng, bổ nhào lên đè nàng ta ở trên giường, hai tay véo lấy hai má của nàng ta, cười khanh khách nói:“Ta trị không được Hồ Tú Hồng, trị ‘đại quả cam’ cũng coi như là có lời .”Kim Kết vội cầu xin tha mạng,“Tiểu thư kéo ta mập ra, thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”Tô Mạt thản nhiên cười, phủi tay,“Buông tha ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, không được mở cái hộp nhỏ của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với các ngươi biết chưa.”Hoàng Oanh mím môi cười khẽ,“Cũng đừng để chuột rinh đi.”Tô Mạt vội tiến lên, đem hộp nhỏ đặt ở dưới gối,“Như thế, yên tâm .”Nói xong vỗ tay một cái,“Cấm luwoif biếng, tiếp tục thu thập phòng mau.”Nàng chỉ huy dựa theo thói quen của mình, đem hậu viện cẩn thận thu thập một phen.Hậu viện là phòng ngủ của các nàng, tiền viện coi như là nơi đãi khách.Nơi đãi khách tận lực giữ lại cách bài trí như trướcx, nhưng phòng ngủ sẽ làm cho thoải mái hết mức có thể.Lúc chạng vạng tối, hoàng đế lại phái Tiền cô cô đến ban thưởng nàng một cái hộp đồ ăn, thuận tiện kêu Tô Mạt giúp hắn điều chế một vài ly rượu mang về.

Đối với người lãnh ngạo như hắn vậy, muốn cúi đầu trước hoàng đế là không có khả năng.

Nhưng vì muốn gửi tới nàng một câu, hắn vẫn nhượng bộ.

Nếu không thư tín đã có hai vị tham tướng viết, dựa vào tính tình của hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không viết thư cho hoàng đế.

Trước đây cho dù là tấu chương thỉnh an, chỉ sợ cũng là do nội thị viết giùm.

Nếu không phải bản thân mình còn nhỏ, không thể tự do, nàng thật rất muốn
phóng ngựa như bay đi tới bên hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu.

Trong lòng nàng vừa ngọt lại vừa vui, chậm rãi đem mật tín kia gấp thành một con hạc giấy ngàn năm.

Sau đó lấy bút viết ngày tháng lên trên, lại vẽ cái khuôn mặt tươi cười, tự mình cất vào tráp đựng đồ cá nhân.

Cái chìa khóa do chính nàng cất giấu, ngay cả Hoàng Oanh các nàng cũng không thể xem.

Kim Kết nhìn trộm thấy, hì hì cười nói:“Tiểu thư, ngươi giấu bảo bối gì thế, sao lại giấu chúng ta.”

Tô Mạt hai má đỏ lên, sẵng giọng:“Tránh qua một bên, các ngươi ai cũng có
nguyên một cái rương lớn, ta chỉ có cái hộp nhỏ như vậy, ngươi cũng muốn giành mới được hả?”

Kim Kết vội kêu Hoàng Oanh cùng Thủy Muội,
cười nói:“Các ngươi nhìn xem tiểu thư đang chơi xấu kìa. Mấy cái rương
lớn như vậy không phải cũng là của tiểu thư sao. Chiếu theo ý tứ của
tiểu thư, ba rương này là của chúng ta, sáng mai chúng ta chuyển nhà
đi, cứ để tiểu thư ở một mình trong cung đi.”

Tô Mạt quyệt miệng, bổ nhào lên đè nàng ta ở trên giường, hai tay véo lấy hai má của nàng
ta, cười khanh khách nói:“Ta trị không được Hồ Tú Hồng, trị ‘đại quả
cam’ cũng coi như là có lời .”

Kim Kết vội cầu xin tha mạng,“Tiểu thư kéo ta mập ra, thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”

Tô Mạt thản nhiên cười, phủi tay,“Buông tha ngươi. Ta cảnh cáo ngươi,
không được mở cái hộp nhỏ của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với các ngươi
biết chưa.”

Hoàng Oanh mím môi cười khẽ,“Cũng đừng để chuột rinh đi.”

Tô Mạt vội tiến lên, đem hộp nhỏ đặt ở dưới gối,“Như thế, yên tâm .”

Nói xong vỗ tay một cái,“Cấm luwoif biếng, tiếp tục thu thập phòng mau.”

Nàng chỉ huy dựa theo thói quen của mình, đem hậu viện cẩn thận thu thập một phen.

Hậu viện là phòng ngủ của các nàng, tiền viện coi như là nơi đãi khách.

Nơi đãi khách tận lực giữ lại cách bài trí như trướcx, nhưng phòng ngủ sẽ làm cho thoải mái hết mức có thể.

Lúc chạng vạng tối, hoàng đế lại phái Tiền cô cô đến ban thưởng nàng một
cái hộp đồ ăn, thuận tiện kêu Tô Mạt giúp hắn điều chế một vài ly rượu
mang về.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đối với người lãnh ngạo như hắn vậy, muốn cúi đầu trước hoàng đế là không có khả năng.Nhưng vì muốn gửi tới nàng một câu, hắn vẫn nhượng bộ.Nếu không thư tín đã có hai vị tham tướng viết, dựa vào tính tình của hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không viết thư cho hoàng đế.Trước đây cho dù là tấu chương thỉnh an, chỉ sợ cũng là do nội thị viết giùm.Nếu không phải bản thân mình còn nhỏ, không thể tự do, nàng thật rất muốn phóng ngựa như bay đi tới bên hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu.Trong lòng nàng vừa ngọt lại vừa vui, chậm rãi đem mật tín kia gấp thành một con hạc giấy ngàn năm.Sau đó lấy bút viết ngày tháng lên trên, lại vẽ cái khuôn mặt tươi cười, tự mình cất vào tráp đựng đồ cá nhân.Cái chìa khóa do chính nàng cất giấu, ngay cả Hoàng Oanh các nàng cũng không thể xem.Kim Kết nhìn trộm thấy, hì hì cười nói:“Tiểu thư, ngươi giấu bảo bối gì thế, sao lại giấu chúng ta.”Tô Mạt hai má đỏ lên, sẵng giọng:“Tránh qua một bên, các ngươi ai cũng có nguyên một cái rương lớn, ta chỉ có cái hộp nhỏ như vậy, ngươi cũng muốn giành mới được hả?”Kim Kết vội kêu Hoàng Oanh cùng Thủy Muội, cười nói:“Các ngươi nhìn xem tiểu thư đang chơi xấu kìa. Mấy cái rương lớn như vậy không phải cũng là của tiểu thư sao. Chiếu theo ý tứ của tiểu thư, ba rương này là của chúng ta, sáng mai chúng ta chuyển nhà đi, cứ để tiểu thư ở một mình trong cung đi.”Tô Mạt quyệt miệng, bổ nhào lên đè nàng ta ở trên giường, hai tay véo lấy hai má của nàng ta, cười khanh khách nói:“Ta trị không được Hồ Tú Hồng, trị ‘đại quả cam’ cũng coi như là có lời .”Kim Kết vội cầu xin tha mạng,“Tiểu thư kéo ta mập ra, thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”Tô Mạt thản nhiên cười, phủi tay,“Buông tha ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, không được mở cái hộp nhỏ của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với các ngươi biết chưa.”Hoàng Oanh mím môi cười khẽ,“Cũng đừng để chuột rinh đi.”Tô Mạt vội tiến lên, đem hộp nhỏ đặt ở dưới gối,“Như thế, yên tâm .”Nói xong vỗ tay một cái,“Cấm luwoif biếng, tiếp tục thu thập phòng mau.”Nàng chỉ huy dựa theo thói quen của mình, đem hậu viện cẩn thận thu thập một phen.Hậu viện là phòng ngủ của các nàng, tiền viện coi như là nơi đãi khách.Nơi đãi khách tận lực giữ lại cách bài trí như trướcx, nhưng phòng ngủ sẽ làm cho thoải mái hết mức có thể.Lúc chạng vạng tối, hoàng đế lại phái Tiền cô cô đến ban thưởng nàng một cái hộp đồ ăn, thuận tiện kêu Tô Mạt giúp hắn điều chế một vài ly rượu mang về.

Chương 751: Ngự tiền nữ hành tẩu -- tâm tư hoàng đế 12