Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 752: Kế hoạch thương nghiệp -- huynh đệ ra tay quá nặng 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt điều chế là rượu dễ uống, thanh đạm lại có mùi vị kéo dài, còn có tác dụng ngưng thần bảo dưỡng.Đã không còn đơn thuần của rượu nữa.Tiền cô cô đi rồi, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử phái người đến hỏi xem nàng còn thiếu cái gì, có cần cái gì, kêu nàng chỉ cần sai người đi nói với bọn họ là xong.Bất kể cái gì, bọn họ đều vui lòng hỗ trợ.Tô Mạt nói cảm tạ, sai lấy tiền thưởng cho tiểu thái giám đến truyền lời, nhất là thái giám từ bên ngũ hoàng tử tới.Mà thất hoàng tử nghe nói bị hoàng quý phi phạt nhốt tại trong cung học chữ đọc sách không được tùy tiện xuất môn.Tô Mạt lại phái nhân về nhà đi truyền lời, nói rằng chính mình ở trong cung hết thảy mạnh khỏe, kêu mọi người không cần lo lắng.Tô Mạt tự tính thời gian của mình, được năm ngày nghỉ, mà cuộc thi đúng là ngày thứ năm.May mắn còn kịp. Vì thế hai ngày này nàng làm quen một chút với tình hình ở trong cung, tiện thể kêu đám người Lăng Nhược cũng lặng lẽ hỏi thăm một chút bối cảnh của những người ở trong Kỳ Bàn viện này.Bọn họ cẩn thận điều tra,vài người phụ cận hầu hạ quả thật là hoàng đế phái người bên người đến. Nhưng, mấy người làm công việc nặng nhọc kia thì rất khó nói. Phỏng chừng có một nửa là tai mắt.Đối với Tô Mạt mà nói, phụ cận chỉ cần vài người tin cậy là được, đừng là gian tế của hoàng quý phi là được.Người bên người Hoàng đế thì không sợ, dù sao nàng sẽ không làm mấy loại chuyện phạm thượng.Mà hoàng quý phi cần phải đề phòng, dù sao cũng là loại nữ nhân ở trong cung đấu.Tuy rằng nàng không có chính mắt chứng kiến, nhưng luôn cảm thấy hoàng hậu trước nói không chừng chính là do hoàng quý phi đấu chết.Cho nên nếu xem thường hoàng quý phi, thì chính là sự sai lầm.Sáng sớm jai ngày sau, có người gõ cửa, tiểu thái giám đến hậu viện bẩm báo, nói là ngũ hoàng tử tới chơi.Tô Mạt đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang uống loại cháo mà Hoàng Oanh nấu cho nàng ở ngay trên bếp lò.Nàng nghe nói Hoàng Phủ Giác đến, vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.Nhắc tới, nàng vẫn thực cảm kích Hoàng Phủ Giác.Tuy rằng lần trước là nàng lấy kỹ thuật hàng dệt kim để trao đổi cùng hắn để hắn nói giúp Hoàng Phủ Cẩn.Đó là nàng không muốn thiếu ân huệ của hắn, mà thực tế hắn cũng không có ý tứ muốn nàng báo đáp.Hoàng Phủ Giác cao lớn vững chãi, dung nhan tuấn tú, mặc một thân thường phục màu đỏ thẫm thêu hình rồng, ở trong thời tiết xuân hàn se lạnh càng lộ thêm vẻ thanh nhã như ngọc, siêu trần thoát tục.
Tô Mạt điều chế là rượu dễ uống, thanh đạm lại có mùi vị kéo dài, còn có tác dụng ngưng thần bảo dưỡng.
Đã không còn đơn thuần của rượu nữa.
Tiền cô cô đi rồi, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử phái người đến hỏi xem
nàng còn thiếu cái gì, có cần cái gì, kêu nàng chỉ cần sai người đi nói
với bọn họ là xong.
Bất kể cái gì, bọn họ đều vui lòng hỗ trợ.
Tô Mạt nói cảm tạ, sai lấy tiền thưởng cho tiểu thái giám đến truyền lời, nhất là thái giám từ bên ngũ hoàng tử tới.
Mà thất hoàng tử nghe nói bị hoàng quý phi phạt nhốt tại trong cung học chữ đọc sách không được tùy tiện xuất môn.
Tô Mạt lại phái nhân về nhà đi truyền lời, nói rằng chính mình ở trong cung hết thảy mạnh khỏe, kêu mọi người không cần lo lắng.
Tô Mạt tự tính thời gian của mình, được năm ngày nghỉ, mà cuộc thi đúng là ngày thứ năm.
May mắn còn kịp. Vì thế hai ngày này nàng làm quen một chút với tình hình ở trong cung, tiện thể kêu đám người Lăng Nhược cũng lặng lẽ hỏi thăm một chút bối cảnh của những người ở trong Kỳ Bàn viện này.
Bọn họ
cẩn thận điều tra,vài người phụ cận hầu hạ quả thật là hoàng đế phái
người bên người đến. Nhưng, mấy người làm công việc nặng nhọc kia thì
rất khó nói. Phỏng chừng có một nửa là tai mắt.
Đối với Tô Mạt mà nói, phụ cận chỉ cần vài người tin cậy là được, đừng là gian tế của hoàng quý phi là được.
Người bên người Hoàng đế thì không sợ, dù sao nàng sẽ không làm mấy loại chuyện phạm thượng.
Mà hoàng quý phi cần phải đề phòng, dù sao cũng là loại nữ nhân ở trong cung đấu.
Tuy rằng nàng không có chính mắt chứng kiến, nhưng luôn cảm thấy hoàng hậu
trước nói không chừng chính là do hoàng quý phi đấu chết.
Cho nên nếu xem thường hoàng quý phi, thì chính là sự sai lầm.
Sáng sớm jai ngày sau, có người gõ cửa, tiểu thái giám đến hậu viện bẩm báo, nói là ngũ hoàng tử tới chơi.
Tô Mạt đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang uống loại cháo mà Hoàng Oanh nấu cho nàng ở ngay trên bếp lò.
Nàng nghe nói Hoàng Phủ Giác đến, vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.
Nhắc tới, nàng vẫn thực cảm kích Hoàng Phủ Giác.
Tuy rằng lần trước là nàng lấy kỹ thuật hàng dệt kim để trao đổi cùng hắn để hắn nói giúp Hoàng Phủ Cẩn.
Đó là nàng không muốn thiếu ân huệ của hắn, mà thực tế hắn cũng không có ý tứ muốn nàng báo đáp.
Hoàng Phủ Giác cao lớn vững chãi, dung nhan tuấn tú, mặc một thân thường phục màu đỏ thẫm thêu hình rồng, ở trong thời tiết xuân hàn se lạnh càng lộ
thêm vẻ thanh nhã như ngọc, siêu trần thoát tục.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt điều chế là rượu dễ uống, thanh đạm lại có mùi vị kéo dài, còn có tác dụng ngưng thần bảo dưỡng.Đã không còn đơn thuần của rượu nữa.Tiền cô cô đi rồi, ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử phái người đến hỏi xem nàng còn thiếu cái gì, có cần cái gì, kêu nàng chỉ cần sai người đi nói với bọn họ là xong.Bất kể cái gì, bọn họ đều vui lòng hỗ trợ.Tô Mạt nói cảm tạ, sai lấy tiền thưởng cho tiểu thái giám đến truyền lời, nhất là thái giám từ bên ngũ hoàng tử tới.Mà thất hoàng tử nghe nói bị hoàng quý phi phạt nhốt tại trong cung học chữ đọc sách không được tùy tiện xuất môn.Tô Mạt lại phái nhân về nhà đi truyền lời, nói rằng chính mình ở trong cung hết thảy mạnh khỏe, kêu mọi người không cần lo lắng.Tô Mạt tự tính thời gian của mình, được năm ngày nghỉ, mà cuộc thi đúng là ngày thứ năm.May mắn còn kịp. Vì thế hai ngày này nàng làm quen một chút với tình hình ở trong cung, tiện thể kêu đám người Lăng Nhược cũng lặng lẽ hỏi thăm một chút bối cảnh của những người ở trong Kỳ Bàn viện này.Bọn họ cẩn thận điều tra,vài người phụ cận hầu hạ quả thật là hoàng đế phái người bên người đến. Nhưng, mấy người làm công việc nặng nhọc kia thì rất khó nói. Phỏng chừng có một nửa là tai mắt.Đối với Tô Mạt mà nói, phụ cận chỉ cần vài người tin cậy là được, đừng là gian tế của hoàng quý phi là được.Người bên người Hoàng đế thì không sợ, dù sao nàng sẽ không làm mấy loại chuyện phạm thượng.Mà hoàng quý phi cần phải đề phòng, dù sao cũng là loại nữ nhân ở trong cung đấu.Tuy rằng nàng không có chính mắt chứng kiến, nhưng luôn cảm thấy hoàng hậu trước nói không chừng chính là do hoàng quý phi đấu chết.Cho nên nếu xem thường hoàng quý phi, thì chính là sự sai lầm.Sáng sớm jai ngày sau, có người gõ cửa, tiểu thái giám đến hậu viện bẩm báo, nói là ngũ hoàng tử tới chơi.Tô Mạt đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang uống loại cháo mà Hoàng Oanh nấu cho nàng ở ngay trên bếp lò.Nàng nghe nói Hoàng Phủ Giác đến, vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.Nhắc tới, nàng vẫn thực cảm kích Hoàng Phủ Giác.Tuy rằng lần trước là nàng lấy kỹ thuật hàng dệt kim để trao đổi cùng hắn để hắn nói giúp Hoàng Phủ Cẩn.Đó là nàng không muốn thiếu ân huệ của hắn, mà thực tế hắn cũng không có ý tứ muốn nàng báo đáp.Hoàng Phủ Giác cao lớn vững chãi, dung nhan tuấn tú, mặc một thân thường phục màu đỏ thẫm thêu hình rồng, ở trong thời tiết xuân hàn se lạnh càng lộ thêm vẻ thanh nhã như ngọc, siêu trần thoát tục.