Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 753: Kế hoạch thương nghiệp -- huynh đệ ra tay quá nặng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hành xong lễ, cười nói:“Ngũ điện hạ đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hàn này quá.”Hoàng Phủ Giác ý bảo nàng không cần đa lễ, chế nhạo nói:“Lời này ngươi nói không đúng. Phụ hoàng đều tới đây rồi, ta đến nữa thì có cái gì ngạc nhiên. Làm vẻ vang cho kẻ hèn này là phụ hoàng, ta cũng không có hào quang lớn như vậy.”Tô Mạt cười nói:“Là ta nói sai rồi.”Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng khịt mũi,“Mùi cháo thơm quá. Các ngươi đang dùng bữa ?”Tô Mạt bị hắn kinh ngạc, cái loại mũi gì a? Xa như vậy, vậy mà cũng có thể ngửi được.Nàng mỉm cười,“Là nha đầu của ta tự nấu.”Hoàng Phủ Giác cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, hơi hơi cười nhìn nàng,“Thức dậy sớm quá, chỉ ăn qua có miếng điểm tâm. Nếu có nhiều, có thể hưởng chút thơm lây không.”Tô Mạt đành phải kêu nha đầu đi mang cháo đến.Rất nhanh đám nha đầu Thủy Muội bưng cháo đồ ăn đến, cháo màu hồng phấn, đồ ăn kèm màu xanh biếc, nhìn thấy khẩu vị vô cùng tốt.Hoàng Phủ Giác một chút cũng không ngại ngần, vẫy một tên tiểu thái giám đang đứng bên ngoài hầu hạ, đem một quyển tập giao cho Tô Mạt.Sau đó hắn liền vùi đầu bắt đầu ăn.Hắn ăn cơm im lặng lại nhanh, Tô Mạt cũng không quấy rầy hắn, tự đi một qua một bên ngồi xem cuốn tập kia.Dĩ nhiên là hắn an bài người ghi lại số liệu chức tất, quần áo đan.Hắn đã âm thầm tiết lộ tin tức với hoàng đế, nhưng lại nói rõ là Tô Mạt từ trên một ít sách cổ, hơn nữa nhìn đám dân chài đan lưới, cùng với người Hồ dệt thảm nhất thời tâm huyết dâng trào, nghiên cứu ra loại công nghệ này.Trong cuốn tập đều có ghi lại.Ngay cả phản ứng của hoàng đế đều có ghi, thánh tâm rất vui mùng, liên tục khen ngợi ích nước lợi dân. Lại tán tụng hắn nhân ái, Tô nữ trí tuệ …vân vân.Nhìn thấy mà Tô Mạt thật sự là không biết phải nói cái gì cho phải.Vốn đã nói qua, là trao đổi, nay hắn lại đem nàng lôi luôn vào cuộc, tương đương với việc nàng vẫn thiếu hắn một nhân tình.Hắn tuyệt đối là cố ý.Lúc này Hoàng Phủ Giác uống xong cháo rồi, đi theo Kim Kết đi ra sau súc miệng rửa tay, thu thập lưu loát mới quay lại gian trước.Tô Mạt nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi không giữ lời hứa.”Đã nói trước là giữ bí mật.Chuyện này nếu làm cho nhóm người hoàng quý phi thái tử biết được, chỉ sợ có phiền toái.Lấy lòng dạ thái tử cùng Tô Trì cái loại người không chứa nổi người khác này, ngày lành yên ổn của nàng...... Cũng may mắn là đã tiến cung .
Tô Mạt hành xong lễ, cười nói:“Ngũ điện hạ đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hàn này quá.”
Hoàng Phủ Giác ý bảo nàng không cần đa lễ, chế nhạo nói:“Lời này ngươi nói
không đúng. Phụ hoàng đều tới đây rồi, ta đến nữa thì có cái gì ngạc
nhiên. Làm vẻ vang cho kẻ hèn này là phụ hoàng, ta cũng không có hào
quang lớn như vậy.”
Tô Mạt cười nói:“Là ta nói sai rồi.”
Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng khịt mũi,“Mùi cháo thơm quá. Các ngươi đang dùng bữa ?”
Tô Mạt bị hắn kinh ngạc, cái loại mũi gì a? Xa như vậy, vậy mà cũng có thể ngửi được.
Nàng mỉm cười,“Là nha đầu của ta tự nấu.”
Hoàng Phủ Giác cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, hơi hơi cười nhìn
nàng,“Thức dậy sớm quá, chỉ ăn qua có miếng điểm tâm. Nếu có nhiều, có
thể hưởng chút thơm lây không.”
Tô Mạt đành phải kêu nha đầu đi mang cháo đến.
Rất nhanh đám nha đầu Thủy Muội bưng cháo đồ ăn đến, cháo màu hồng phấn,
đồ ăn kèm màu xanh biếc, nhìn thấy khẩu vị vô cùng tốt.
Hoàng Phủ Giác một chút cũng không ngại ngần, vẫy một tên tiểu thái giám đang
đứng bên ngoài hầu hạ, đem một quyển tập giao cho Tô Mạt.
Sau đó hắn liền vùi đầu bắt đầu ăn.
Hắn ăn cơm im lặng lại nhanh, Tô Mạt cũng không quấy rầy hắn, tự đi một qua một bên ngồi xem cuốn tập kia.
Dĩ nhiên là hắn an bài người ghi lại số liệu chức tất, quần áo đan.
Hắn đã âm thầm tiết lộ tin tức với hoàng đế, nhưng lại nói rõ là Tô Mạt từ
trên một ít sách cổ, hơn nữa nhìn đám dân chài đan lưới, cùng với người
Hồ dệt thảm nhất thời tâm huyết dâng trào, nghiên cứu ra loại công nghệ
này.
Trong cuốn tập đều có ghi lại.
Ngay cả phản ứng của
hoàng đế đều có ghi, thánh tâm rất vui mùng, liên tục khen ngợi ích nước lợi dân. Lại tán tụng hắn nhân ái, Tô nữ trí tuệ …vân vân.
Nhìn thấy mà Tô Mạt thật sự là không biết phải nói cái gì cho phải.
Vốn đã nói qua, là trao đổi, nay hắn lại đem nàng lôi luôn vào cuộc, tương đương với việc nàng vẫn thiếu hắn một nhân tình.
Hắn tuyệt đối là cố ý.
Lúc này Hoàng Phủ Giác uống xong cháo rồi, đi theo Kim Kết đi ra sau súc
miệng rửa tay, thu thập lưu loát mới quay lại gian trước.
Tô Mạt nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi không giữ lời hứa.”
Đã nói trước là giữ bí mật.
Chuyện này nếu làm cho nhóm người hoàng quý phi thái tử biết được, chỉ sợ có phiền toái.
Lấy lòng dạ thái tử cùng Tô Trì cái loại người không chứa nổi người khác
này, ngày lành yên ổn của nàng...... Cũng may mắn là đã tiến cung .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hành xong lễ, cười nói:“Ngũ điện hạ đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hàn này quá.”Hoàng Phủ Giác ý bảo nàng không cần đa lễ, chế nhạo nói:“Lời này ngươi nói không đúng. Phụ hoàng đều tới đây rồi, ta đến nữa thì có cái gì ngạc nhiên. Làm vẻ vang cho kẻ hèn này là phụ hoàng, ta cũng không có hào quang lớn như vậy.”Tô Mạt cười nói:“Là ta nói sai rồi.”Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng khịt mũi,“Mùi cháo thơm quá. Các ngươi đang dùng bữa ?”Tô Mạt bị hắn kinh ngạc, cái loại mũi gì a? Xa như vậy, vậy mà cũng có thể ngửi được.Nàng mỉm cười,“Là nha đầu của ta tự nấu.”Hoàng Phủ Giác cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, hơi hơi cười nhìn nàng,“Thức dậy sớm quá, chỉ ăn qua có miếng điểm tâm. Nếu có nhiều, có thể hưởng chút thơm lây không.”Tô Mạt đành phải kêu nha đầu đi mang cháo đến.Rất nhanh đám nha đầu Thủy Muội bưng cháo đồ ăn đến, cháo màu hồng phấn, đồ ăn kèm màu xanh biếc, nhìn thấy khẩu vị vô cùng tốt.Hoàng Phủ Giác một chút cũng không ngại ngần, vẫy một tên tiểu thái giám đang đứng bên ngoài hầu hạ, đem một quyển tập giao cho Tô Mạt.Sau đó hắn liền vùi đầu bắt đầu ăn.Hắn ăn cơm im lặng lại nhanh, Tô Mạt cũng không quấy rầy hắn, tự đi một qua một bên ngồi xem cuốn tập kia.Dĩ nhiên là hắn an bài người ghi lại số liệu chức tất, quần áo đan.Hắn đã âm thầm tiết lộ tin tức với hoàng đế, nhưng lại nói rõ là Tô Mạt từ trên một ít sách cổ, hơn nữa nhìn đám dân chài đan lưới, cùng với người Hồ dệt thảm nhất thời tâm huyết dâng trào, nghiên cứu ra loại công nghệ này.Trong cuốn tập đều có ghi lại.Ngay cả phản ứng của hoàng đế đều có ghi, thánh tâm rất vui mùng, liên tục khen ngợi ích nước lợi dân. Lại tán tụng hắn nhân ái, Tô nữ trí tuệ …vân vân.Nhìn thấy mà Tô Mạt thật sự là không biết phải nói cái gì cho phải.Vốn đã nói qua, là trao đổi, nay hắn lại đem nàng lôi luôn vào cuộc, tương đương với việc nàng vẫn thiếu hắn một nhân tình.Hắn tuyệt đối là cố ý.Lúc này Hoàng Phủ Giác uống xong cháo rồi, đi theo Kim Kết đi ra sau súc miệng rửa tay, thu thập lưu loát mới quay lại gian trước.Tô Mạt nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi không giữ lời hứa.”Đã nói trước là giữ bí mật.Chuyện này nếu làm cho nhóm người hoàng quý phi thái tử biết được, chỉ sợ có phiền toái.Lấy lòng dạ thái tử cùng Tô Trì cái loại người không chứa nổi người khác này, ngày lành yên ổn của nàng...... Cũng may mắn là đã tiến cung .